CON GÁI GIẢ - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-08-21 16:55:03
Lượt xem: 2177
5
Sáng hôm sau.
Khi tôi xuống nhà, phát hiện ông Lưu vẫn chưa rời đi. Chị Trần, người giúp việc trong nhà, nói rằng ông Lưu bình thường rất ít khi về nhà, có về thì cũng đa phần rời đi vào sáng sớm hôm sau.
Tôi đi dép lê xuống nhà, chào ông Lưu.
Còn Lưu Ân——
Đang mặc tạp dề hoa nhỏ, trong bếp chuẩn bị "bữa sáng yêu thương" cho ông Lưu. Khi tôi xuống, vừa hay bắt gặp cô ta đang bưng đĩa trứng chiên ra, mặt mày hớn hở đặt trước mặt ông Lưu, giọng ngọt ngào vô cùng.
"Ba, ba thử trứng này xem, con làm cả buổi sáng đó."
Vừa nói, cô ta lại "vô tình" để lộ ngón tay bị cắt trúng khi đang nấu ăn. Tôi đứng bên cạnh, nghiêng đầu nhìn qua một chút.
"Cắt trúng tay rồi à? Hay đi bệnh viện sớm đi, để muộn quá vết thương lành mất."
Lưu Ân tức đến nghiến răng, nhưng không dám nói gì trước mặt ông Lưu. Tôi cũng chẳng khách sáo, nháy mắt với cô ta.
"Đúng lúc chị cũng chưa ăn gì, em làm thêm cho chị một phần nhé, ít dầu ít muối thôi, cảm ơn."
Lưu Ân nghiến răng trả lời: "…Được."
?
Sau bữa sáng, ông Lưu vẫn chưa có ý định rời đi.
Lần này, không chỉ tôi mà cả Lưu Ân cũng thấy lạ, cô ta khoác tay ông Lưu làm nũng.
"Ba, sao lần này ba có thời gian ở nhà với con vậy?"
Ông Lưu vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô ta, nhân tiện đẩy tay cô ta ra khỏi cánh tay mình một chút.
"Không có gì, chỉ là để con chị ở nhà xem mắt thôi."
"Xem mắt?"
Cả tôi và Lưu Ân gần như đồng thanh hỏi lại.
"Ừ."
Ông Lưu liếc nhìn tôi một cái.
"Lên lầu thay đồ chỉnh tề đi, đối tượng có lẽ sắp đến rồi đấy."
Sau cơn ngạc nhiên, Lưu Ân là người lấy lại tinh thần trước. Cô ta liếc tôi một cái, trong mắt đầy vẻ hả hê.
"Ba, ba giới thiệu cho chị một đối tượng xem mắt thế nào thế? Đừng nói là mấy ông chú độc thân bên cạnh ba nhé…"
Ông Lưu mỉm cười nhấp một ngụm trà.
"Khi người đó đến thì các con sẽ biết."
Nói xong, ông Lưu thúc giục tôi lên lầu thay đồ và trang điểm. Nghĩ đến chiếc xe và căn biệt thự sang trọng của mình, tôi nhẫn nhịn, ngoan ngoãn lên lầu. Chậm rãi thay đồ và trang điểm nhẹ, tôi xách váy đi xuống cầu thang.
Vừa ngồi yên, chuông cửa biệt thự vang lên.
Chị Trần đi ra mở cửa, vì tò mò, tôi ngẩng đầu nhìn lên.
Là một người đàn ông mặc vest. Thoáng nhìn qua, dáng người cũng ổn. Còn về khuôn mặt, với tật cận thị nặng của mình, tôi không nhìn rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ thấy được đường nét gương mặt.
Tuy nhiên, Lưu Ân bên cạnh tôi lại kêu lên một tiếng kinh ngạc.
"Ba, người mà ba nói là đối tượng xem mắt của chị, là Phó Tầm?"
Phó Tầm?
Tôi nhẩm đi nhẩm lại cái tên này trong đầu, có chút cảm giác quen thuộc. Nhưng lại không nhớ ra đã nghe ở đâu.
Khi tôi đang thẫn thờ, người đó đã bước đến. Dưới sự giới thiệu của ông Lưu, tôi ngẩng đầu nhìn người đó.
"Xin chào, tôi là…"
Lời nói dừng lại, không thể thốt ra thêm.
Tôi ngỡ ngàng nhìn người đàn ông trước mặt. Người đó có vẻ mặt bất lực, giống hệt như hôm qua khi tôi liên tiếp đâm xe vào anh ta.
Là anh ta?
6
Tôi cuối cùng cũng nhớ ra tại sao cái tên này lại quen thuộc.
Phó Tầm.
Doanh nhân nổi tiếng của thành phố này.
Năm 24 tuổi anh ta tiếp quản công ty gia đình, sau ba năm không những không để doanh nghiệp trăm năm này bị hủy hoại, mà còn mở rộng quy mô rất nhiều.
Đầu năm nay, có người tổ chức một cuộc bình chọn "Ông chồng đáng cưới nhất thành phố" trên mạng, và Phó Tầm đã giành được danh hiệu với số phiếu cao gấp ba lần người đứng thứ hai.
Khi đi làm, tôi còn nghe đồng nghiệp bàn tán về các tin đồn xung quanh anh ta.
Chẳng hạn như——
Phó Tầm đã kết hôn bí mật và có con, lấy một bà vợ siêu giàu hơn 40 tuổi.
Phó Tầm bề ngoài là doanh nhân, nhưng thực chất rất tàn nhẫn, đã dính không ít máu trên tay.
Phó Tầm có một người cháu trai kém vài tuổi, và anh ta đã cướp bạn gái của cháu mình, khiến hai chú cháu trở mặt nhau.
...
Những tin đồn kiểu này nhiều không kể xiết.
Một người như vậy, vẫn cần phải đi xem mắt sao?
Khi tôi vừa thoát khỏi mớ tin đồn cũ rích trong đầu, ngẩng lên thì gặp ánh mắt thúc giục của ông Lưu. Tôi vội nắm tay Phó Tầm.
"Chào anh, tôi là Chân Nhất. Hôm qua thật sự xin lỗi, nhưng tôi không ngờ rằng ông Lưu lại giới thiệu anh làm đối tượng xem mắt của tôi."
Phía đối diện, người đàn ông khẽ nhướng mày.
"Ai nói là tôi?"
"Hả?"
Tôi ngạc nhiên ngẩng lên, Phó Tầm đã rút tay về, nhẹ nhàng nói.
"Đối tượng xem mắt của cô là cháu tôi."
Cháu trai?
Không kịp suy nghĩ, lời đã bật ra.
"Là người mà anh đã cướp bạn gái của anh ta à?"
...Ngay khi lời vừa thốt ra, bầu không khí lập tức trở nên gượng gạo. Phó Tầm liếc tôi một cái.
"Đừng nghe mấy tin đồn vớ vẩn."
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
"Chú nhỏ!"
Người đó gọi một tiếng, bước nhanh vào trong. Đến gần, anh ta mới cung kính chào ông Lưu.
"Cháu chào chú Lưu."
Tôi thầm nghĩ, có vẻ tin đồn là sai rồi, quan hệ giữa hai chú cháu này trông có vẻ vẫn rất tốt. Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, người đó đã đưa tay về phía Lưu Ân.
"Chào cô, tôi là Phó Hoài An."
Lưu Ân sững sờ một chút, rồi liếc nhìn tôi, nở một nụ cười.
"Phó thiếu gia, hình như anh nhầm rồi, đối tượng xem mắt của anh ở đằng kia kìa."
Vừa nói, Lưu Ân tùy ý dùng ngón tay chỉ về phía tôi. Bầu không khí trở nên hơi căng thẳng. Phó Hoài An nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Tôi biết, nhưng lời chào mở đầu trang trọng thì nên để đến cuối."
Nói rồi, anh ta đưa một bàn tay với ngón tay thon dài đẹp đẽ ra trước mặt tôi, giọng nói chậm rãi hơn một chút khi giới thiệu.
"Xin chào, tôi là Phó Hoài An, là đối tượng xem mắt của cô hôm nay."
Tôi đưa tay ra bắt tay anh ta, và nhận thấy khóe miệng Phó thiếu gia khẽ nhếch lên đầy tự mãn vì phản ứng nhanh nhạy của mình.
7
Hai chú cháu nhà họ Phó không nán lại lâu, chỉ mời chúng tôi tham gia bữa tiệc tối nay.
Đúng vậy, là chúng tôi.
Tôi và Lưu Ân.
Lời mời ban đầu chỉ có một người, nhưng Phó thiếu gia đã nhất quyết đưa tấm thiệp của mình cho Lưu Ân, mời cô ấy cùng đi tối nay.
Lưu Ân cầm tấm thiệp mời, không nói là đồng ý hay không. Thay vào đó, cô ta quay sang nhìn tôi, với vẻ mặt vô tội.
"Chị à, dù gì Phó tiên sinh cũng là đối tượng xem mắt mà ba đã giới thiệu cho chị, nếu em đi cùng thì chị sẽ không giận chứ?"
"Có chứ."
Tôi cười nhìn cô ta.
"Chị rất dễ giận, nên tối nay em đừng đi thì hơn."
Lưu Ân bị tôi chặn họng đến mức không nói được gì. Lúc đó, ông Lưu và Phó Tầm đã ra ngoài để bàn công việc, trong biệt thự chỉ còn ba chúng tôi, Phó Hoài An cũng không khách sáo nữa. Anh ta nắm lấy tay Lưu Ân, giữ chặt tấm thiệp mời trong tay cô.
"Không sao đâu, thiệp mời này là tôi tặng cô, ai không vui cứ đến tìm tôi là được."
Nói xong, Phó Hoài An liếc nhìn Lưu Ân một cái, chào tạm biệt chúng tôi rồi quay người rời đi.
Tôi nhấp một ngụm trà, cảm thấy buồn cười.
Không ngờ rằng, ông Lưu đột nhiên giới thiệu cho tôi một đối tượng xem mắt, nhưng người đó lại thích Lưu Ân. Chắc hẳn cô em gái tiểu thư này sẽ lại càng tự mãn hơn cho mà xem.
Quả nhiên, Phó Hoài An vừa đi khỏi, Lưu Ân liền cầm thiệp mời lên ngắm nghía, thở dài.
"Chị à, hôm nay vốn dĩ là buổi xem mắt của chị, không ngờ Phó thiếu gia lại cứ nhất quyết đưa thiệp mời cho em. Phá hỏng buổi xem mắt của chị, thật xin lỗi quá."
Cô ta ngắm nghía bộ móng tay mới làm, cười nhẹ.
"Biết vậy em đã không xuống nhà rồi."
"Không sao."
Tôi đặt ly trà xuống.
"Vừa hay chị cũng không hứng thú."
"Em không thấy… người chú trông có vẻ hấp dẫn hơn à."
Lưu Ân cười.
"Chị đang nói đến Phó Tầm? Đừng mơ mộng nữa, có rất nhiều người phụ nữ muốn với tới Phó Tầm, nhưng người nào cũng có kết cục rất thảm.
“Thật sao?"
Tôi trả lời một cách không quá chú tâm, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt bất lực của người đàn ông khi bị tôi đâm xe ba lần ngày hôm qua.
Người này trông có vẻ...
Dường như anh ta không đáng sợ như những tin đồn đã nói.
8
Buổi tối, hai chú cháu nhà họ Phó đến đúng giờ để đón chúng tôi dự tiệc.
Lưu Ân theo phong cách tiểu thư dịu dàng, mặc một chiếc váy ngắn màu hồng nhạt, kết hợp với lớp trang điểm nhẹ nhàng, tạo cảm giác như một nàng công chúa nhỏ nhõng nhẽo.
Còn tôi thì hoàn toàn trái ngược, tôi mặc một chiếc váy dài màu đỏ đậm, trang điểm nổi bật, chiếc váy được chỉnh sửa để vừa vặn hoàn hảo với dáng người tôi.
Phó Tầm lớn hơn tôi năm tuổi, nên khi làm bạn đồng hành của anh ấy, tôi cần ăn mặc sao cho trưởng thành một chút.
Phó Hoài An chắc chắn đã cố tình sắp xếp.
Tối hôm đó, anh ta lái một chiếc xe thể thao hai chỗ đến, vẻ mặt xin lỗi nói với tôi.
"Xin lỗi nhé, xe này không đủ chỗ, cô ngồi xe của chú tôi đi."
Nói rồi, anh ta cúi người mở cửa xe cho Lưu Ân, lịch thiệp và dịu dàng.
"Tốt thôi."
Tôi cười đáp, đúng ý tôi.
Bên kia, Phó Tầm cũng tự mình lái xe, nhưng anh ta không bước xuống, chỉ hạ cửa sổ xuống, khuỷu tay đặt tự nhiên lên mép cửa, hút thuốc.
Đợi tôi lên xe, anh ta mới dập tắt điếu thuốc.
Cửa sổ xe kéo lên, ngăn cách với tiếng ồn bên ngoài, không gian trong xe đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.
9
Trên đường, không ai nói gì.
Phó Tầm là một người lạnh lùng, tôi cũng không biết bắt chuyện ra sao, chỉ biết ngồi trong im lặng.
Cho đến khi——
Phó Tầm dừng xe chờ đèn đỏ, và bị đâm từ phía sau. Cú đâm không mạnh, nhưng sắc mặt anh ta rất khó coi. Xuống xe, Phó Tầm liếc nhìn tôi, giọng trầm thấp.
"Nói thật đi, có phải cô bán bảo hiểm không?"
Tất nhiên là tôi không phải. Nhưng tôi vẫn không kiềm chế được mà hỏi một câu.
"Vậy anh Phó có muốn mua không? Tôi có thể đi ứng tuyển ngay bây giờ."
Với tần suất tai nạn của anh ta, chắc chắn đó sẽ là một hợp đồng lớn.
"Không mua."
Phó Tầm nói rồi đóng sập cửa xe xuống.
Sau khi xử lý xong, chúng tôi đã đến muộn hơn nửa tiếng.
Bữa tiệc đã bắt đầu.
Trong hội trường có rất nhiều người, và tôi lập tức nhìn thấy ông Lưu——
Ông ấy đang mặc một bộ vest đỏ thẫm nổi bật, vui vẻ trò chuyện với một cô gái eo thon. Phải nói rằng, trang phục của hai cha con chúng tôi thật hợp nhau.
Nhìn sang một bên, tôi cũng thấy Lưu Ân. Cô ta đường hoàng khoác tay Phó Hoài An, đang vui vẻ nói chuyện với người khác.
Trước khi bước vào, tôi nhẹ nhàng hỏi Phó Tầm rằng tôi và anh ta tham dự với tư cách gì. Anh ta trả lời là bạn đồng hành. Vậy là tôi khoác tay anh ta, bước vào một cách kín đáo.
Vì đến quá muộn nên không ai để ý đến chúng tôi.
Tôi khoác tay Phó Tầm, bước thẳng về phía Lưu Ân.
Vừa đến gần, tôi nghe thấy cuộc trò chuyện của cô ta với những người xung quanh, vừa nãy còn đang cười nói vui vẻ, giờ đã chuyển sang giọng điệu đầy ủy khuất.
"Thật ra trong lòng tôi cảm thấy rất có lỗi với chị ấy, vì tôi mà chị ấy đã phải lang thang bên ngoài bao nhiêu năm, tôi và ba đều muốn bù đắp cho chị ấy, nhưng...
Nhưng chị ấy hoàn toàn không muốn chấp nhận tôi. Ngày chị ấy trở về nhà, tôi đã chạy ra mở cửa cho chị ấy, còn tự mình vào bếp chuẩn bị bữa tiệc chào đón, vậy mà chị ấy chỉ vì một chút không vừa lòng, đã tát tôi một cái."
Nói xong, những người xung quanh đã nghe mà phẫn nộ, liên tục an ủi cô ta. Tôi dừng bước, hỏi Phó Tầm.
"Đây là bữa tiệc gì? Nếu gây rắc rối, có nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng."
Phó Tầm dường như đoán được tôi định làm gì, thản nhiên bổ sung.
"Cứ làm loạn đi, ông Lưu sẽ lo liệu cho cô."
Tôi gật đầu, bước tới, tôi nhẹ nhàng vỗ vai Lưu Ân. Lưu Ân quay lại, nhìn thấy tôi thì ngẩn ra, nhưng cũng không hoảng sợ, định nói gì đó thì bị tôi tát một cái.
Tiếng tát giòn giã, nghe thật sướng tai.
Tôi rút tay về, mỉm cười.
"Mọi người đều biết rằng tôi, người chị vừa mới nhận tổ quy tông này, đã tát em. Nếu tôi không thực sự tát, có vẻ như hơi thiệt với lời kể của cô đấy, nhỉ?"
Tối qua khi Lưu Ân lén nhổ nước bọt vào ly nước của tôi, tôi đã muốn làm điều này rồi. Chỉ là khi đó ông Lưu cũng đang ở nhà, tôi e ngại vì là ngày đầu tiên trở về, không muốn làm lớn chuyện nên đã nhịn.
Hôm nay, nhờ cô ta mà tôi có lý do chính đáng để tát cái này.
"Cô…"
Lưu Ân ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại được. Khuôn mặt nhỏ nhắn in hằn rõ ràng dấu tay. Cô nàng đáng thương ôm chặt mặt, từ ngạc nhiên chuyển sang sốc, rồi nhanh chóng biến thành xấu hổ và tức giận. Không còn giữ được vẻ tiểu thư yếu đuối, Lưu Ân lao tới định trả lại cái tát, nhưng tôi né được.
Cô ta thuận tay cầm lấy chiếc cốc tinh xảo bên cạnh, ném mạnh về phía tôi——
Cú ném quá bất ngờ, khoảng cách lại gần, tôi không thể né tránh. Tuy nhiên, ngay khi chiếc cốc sắp chạm vào tôi, Phó Tầm đột nhiên bước lên chắn trước mặt tôi. Chiếc cốc viền vàng đập mạnh vào trán anh ta, rồi rơi xuống đất vỡ tan tành.
Cả hội trường lập tức rơi vào hỗn loạn.
Vì trên mặt Phó Tầm, máu đã chảy ra.
Tôi sợ đến phát khiếp, muốn đưa tay ra xem vết thương của anh, nhưng lại không dám chạm vào. Phó Tầm nhìn tôi một cái.
"Không sao, chỉ là vết thương ngoài da."
Không biết ai đã đưa cho anh ta một chiếc khăn tay, Phó Tầm nhận lấy, rồi hờ hững áp lên vết thương đang rỉ máu. Anh ta quay đầu nhìn Lưu Ân, giọng điệu lạnh nhạt.
"Chiếc cốc mà cô vừa ném là bộ sưu tập cá nhân của ông Trần, giá trị một triệu ba trăm ngàn. Đền đi."
Lưu Ân sững người, nhìn vết thương trên trán Phó Tầm với ánh mắt vừa sợ hãi vừa lo lắng, không kìm được mà kêu lên.
"Một triệu ba trăm ngàn?"
Tôi cũng không kìm được kéo tay áo Phó Tầm, khẽ hỏi anh.
"Chiếc cốc đó thật sự đắt như vậy sao?"
"Không đâu."
Phó Tầm đáp nhẹ nhàng.
"Nhưng mặt tôi thì đáng giá."