CON GÁI GIẢ - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-08-21 16:56:04
Lượt xem: 2047
17
"Lưu Chân Nhất, cô!"
Tôi nhún vai.
"Các cô ném đồ của tôi một lần, tôi cũng ném trả lại, xem như hòa."
Nói xong, tôi nhìn sang cô quản lý ký túc xá cũng đang có chút bối rối, hít mũi một cái, giả vờ tỏ ra đáng thương.
"Cô ơi, họ đã ném hết hành lý của cháu xuống thùng rác vào buổi trưa, cháu không có chăn đắp nên cảm lạnh, mới ngủ say như thế."
Về việc tôi ném hành lý của họ, tôi không hề nhắc đến một lời. Cô quản lý gật đầu, như đã hiểu ra.
"Tôi cũng thấy kỳ lạ tại sao hôm nay thùng rác lại có nhiều chăn mới như vậy, hóa ra là vậy."
Nói rồi, cô lắc đầu.
"Các cô tự giải quyết mâu thuẫn trong phòng đi, tôi phải đi kiểm tra ký túc xá đây."
Cánh cửa ký túc xá đóng sầm lại.
Tôi nhìn ba khuôn mặt đầy giận dữ trước mặt và cười nhạt.
"À, sợ các cô thấy phiền, tôi đã cố tình ném đồ của các cô rất xa, nên có lẽ các cô sẽ không thể tìm lại được đâu."
Suốt cả buổi chiều tôi bận rộn với việc chuyển hành lý, mệt mỏi rã rời. Nói xong, tôi chuẩn bị lên giường tiếp tục ngủ. Vừa đến bên giường, tôi đã bị chặn lại. Ba người họ không cho tôi đi ngủ, lớn tiếng đòi tôi phải bồi thường tiền hành lý của họ.
"Bồi thường à?"
Tôi cười.
"Tốt thôi, tôi cũng đang lo các cô không nhắc đến chuyện này."
Nói rồi, tôi lấy ra từ tủ một chiếc túi Hermès đã bị rạch nát.
"Được rồi, chúng ta bàn xem nên bồi thường thế nào đây? Khi tôi tìm thấy nó trong thùng rác, nó đã bị rạch rồi."
Vừa nói, tôi vừa lên trang web chính hãng tìm đúng mẫu túi đó, đưa cả hình ảnh và giá cả ra trước mặt họ. Ba người lập tức im lặng.
Một lúc sau, có người vẫn cố chấp nói rằng túi của tôi là giả.
Tôi cầm điện thoại lên.
"Hay là thế này, tôi gọi cảnh sát đến, để họ xác định giá trị của chiếc túi này, tiện thể xem xét việc các cô đã cố ý phá hoại tài sản của tôi, và xem cần phải bồi thường bao nhiêu?"
Vì lo sợ, cả ba người vội vàng từ chối, lập tức thay đổi thái độ, cười nói rằng chúng tôi đã ném đồ của nhau, coi như hòa, không ai phải truy cứu nữa. Tôi cười nhẹ, không làm khó họ thêm.
Vì—
Chiếc túi này vốn đã bị rách khi tôi lấy từ ông Lưu để đựng đồ. Tôi chỉ lấy nó ra để hù dọa họ mà thôi.
Những cô gái đôi mươi, khi nghe đến chuyện báo cảnh sát và phải bồi thường, lập tức hoảng sợ, thậm chí còn không dám tìm hiểu kỹ xem liệu chiếc túi có thực sự bị rạch sau khi họ ném nó vào thùng rác hay không.
Màn kịch kết thúc hoàn toàn, tôi yên tâm lên giường ngủ, còn ba cô bạn cùng phòng của tôi—
Đắp áo khoác ngủ trên tấm ván giường trống trơn suốt đêm.
Không biết là họ không có bạn bè hay quá cứng đầu, mà chẳng ai đi tìm bạn ở phòng khác để ngủ nhờ một đêm.
Đêm đó, tôi đã có một giấc mơ đẹp hiếm hoi. Còn các cô bạn cùng phòng của tôi, thi thoảng lại lăn lộn, hít hít mũi. Có vẻ như họ ngủ không yên chút nào.
18
Phó Tầm nói không sai.
Thực sự công việc này không dễ nhận chút nào.
Kể từ khi tôi nhận lời thiết kế sợi dây chuyền cho anh ta, hầu như ngày nào tôi cũng phải gặp Phó Tầm.
Về sợi dây chuyền này, Phó Tầm dường như có vô số ý tưởng thiết kế, hôm nay anh ta kể về câu chuyện mà anh ta tình cờ phát hiện, ngày mai lại nói về cảm hứng bất chợt xuất hiện.
Nhưng vấn đề là, anh ta làm việc vô cùng cẩn trọng, khiến người khác không thể bắt lỗi—
Mỗi lần gặp, anh ta đều hẹn trước và hỏi rõ thời gian.
Theo lời anh ta, để giữ cho cảm hứng sáng tạo của tôi không bị cạn kiệt, mỗi lần gặp gỡ, anh ta đều đưa tôi đến một nhà hàng khác nhau, với lý do để tôi luôn giữ được sự tươi mới, từ đó sáng tạo tốt hơn.
Hơn nữa, để bù đắp cho việc tôi phải ra ngoài mỗi ngày lắng nghe cảm hứng của anh ta và liên tục chỉnh sửa bản phác thảo, gần như mỗi lần gặp mặt, Phó Tầm đều tặng tôi một món quà nhỏ.
Chẳng hạn như, vào những ngày mưa là chiếc ô được làm tinh xảo, ngày nắng là chai kem chống nắng nhỏ, vào những ngày lạnh là máy sưởi tay… Giá trị không quá đắt, nhưng đều rất chu đáo.
Dù Phó Tầm có nhiều yêu cầu như vậy, nhưng tôi vẫn không thể cảm thấy phiền phức với anh ta.
Hơn nữa, sau một thời gian trở thành "bạn ăn" của nhau, mối quan hệ giữa tôi và Phó Tầm đã trở nên thân thiết hơn nhiều.
Tôi nhận ra rằng—
Người đàn ông giàu có này, người được đồn thổi là có tính cách tàn nhẫn, thực ra lại rất bình dị, không có chút gì là kiêu ngạo. Khi ra ngoài ăn uống, anh ta luôn nói chuyện nhẹ nhàng với nhân viên phục vụ, cảm ơn một cách lịch sự.
Có những lúc, khi ăn cùng anh ta, tôi thậm chí còn cảm thấy mơ hồ, như thể…
Chúng tôi đang hẹn hò vậy.
Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị tôi gạt bỏ.
Phó Tầm và tôi?
Làm sao có thể được chứ…
—-------------
Trưa hôm đó, như thường lệ, Phó Tầm đưa tôi đến một nhà hàng gần trường để ăn trưa, và đưa ra hai ý kiến chỉnh sửa cho bản phác thảo. Trước khi chia tay, anh ta còn tặng tôi một chai siro lê. Gần đây đang là mùa thu, thời tiết khô hanh, tôi bị nóng trong người, cổ họng cũng khản đặc.
Phải thừa nhận rằng, những món quà nhỏ của Phó Tầm luôn khiến người ta cảm thấy dễ chịu, không thể từ chối.
Khi tôi chuẩn bị xuống xe, anh ta đưa chai siro lê cho tôi, nhẹ nhàng nói.
"Được làm thủ công, hiệu quả chắc là sẽ tốt. Nhớ uống khi về nhà."
Tôi nắm chặt chai siro lê, đi ra xa, khi quay lại nhìn, vẫn thấy chiếc xe của Phó Tầm đậu bên đường.
Sau lần đó, để tránh hiểu lầm, Phó Tầm luôn đỗ xe ở một con phố cách trường học của tôi một quãng. Và mỗi lần tôi đi qua con phố đó, quay đầu lại nhìn.
Chiếc xe của anh ta vẫn chưa rời đi.
Khi tôi đến cổng trường, bất ngờ thấy có rất nhiều người đang tụ tập.
Tôi không phải là người thích hóng chuyện, cũng không định đến gần xem, nhưng ánh mắt vô tình quét qua, tôi thấy một khuôn mặt quen thuộc. Lưu Ân đứng giữa đám đông, đang chỉ vào một người đàn ông nông dân mặc áo quần giản dị và mắng chửi không ngừng. Người đàn ông kia chịu đựng ánh mắt của mọi người, cúi đầu im lặng.
Lưu Ân mắng rất thậm tệ.
Cô ta gọi ông là rác rưởi từ vùng quê nghèo muốn trèo cao.
Cô ta mắng ông là kẻ hút máu.
Cô ta mắng ông là đồ không biết xấu hổ.
Người đàn ông kia từ đầu đến cuối không hề phản kháng, vài lần định lắc đầu rời đi, nhưng đều bị Lưu Ân chặn lại. Là một tiểu thư được nuôi nấng từ bé, Lưu Ân không bao giờ sợ bị người khác nhìn. Ngược lại, cô ta dường như có chút khuynh hướng biểu diễn, càng có nhiều người chú ý, cô ta càng hăng hái.
Tôi sững sờ vài giây, rồi vội vàng đẩy đám đông ra và chạy đến.
"Bố!"
Cơ thể người đàn ông kia khẽ run lên, quay lại nhìn tôi.
Mắt ông đỏ hoe, người nông dân suốt đời mạnh mẽ này, lúc này đang cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng vẫn không nỡ mắng Lưu Ân một câu nào.
Xét về quan hệ huyết thống, Lưu Ân mới thực sự là con gái ruột của ông.
Tiếng bàn tán xung quanh càng lớn hơn.
Bố tôi cầm một túi trái cây, mỉm cười.
"Bố mang một ít trái cây mới hái từ nhà đến, phần của con bố đã nhờ bạn cùng lớp mang về phòng ký túc xá rồi, còn phần này là mang cho Ân Ân..."
Những lời phía sau, bố tôi không nói ra. Nhưng rõ ràng, Lưu Ân đã không nhận và còn mắng ông một trận.
Tôi quay sang nhìn Lưu Ân.
"Có gì không thể nói chuyện đàng hoàng? Trước mặt bao nhiêu người mà mắng chửi cha ruột của mình, cô còn là con người không?"
"Cha à?"
Lưu Ân cất giọng cao ngạo phản bác.
"Ông ta không phải là cha tôi. Tôi chỉ có một người cha, ông ấy tên là Lưu Uy!"
Lưu Uy, chính là ông Lưu.
"Chưa nuôi tôi được một ngày nào mà còn muốn tôi đưa tiền cho ông ta, xem ông ta có xứng không?"
Lưu Ân khoanh tay trước ngực, giọng nói đầy khinh miệt.
Không muốn dây dưa với cô ta thêm nữa, tôi dẫn bố đến một nhà hàng gần trường.
"Bố chưa ăn gì phải không? Ở đây đồ ăn khá ngon, lát nữa bố ăn nhiều một chút nhé."
Bố tôi ừ một tiếng, nhưng trông có vẻ không yên tâm.
"Bố, có chuyện gì xảy ra ở nhà phải không?"
Tôi hiểu bố, nếu chỉ là mang trái cây đến, ông chắc chắn đã nói trước với tôi, và cũng sẽ không có vẻ lo lắng như thế này. Nghe tôi hỏi, bố ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng thở dài và nói với tôi rằng mẹ tôi bị bệnh.
Là ung thư gan giai đoạn cuối.
Chi phí hóa trị đắt đỏ đến mức đáng sợ, sau khi ông Lưu đưa tôi về, ông ấy đã cho bố mẹ tôi một khoản tiền, coi như là tiền công nuôi dưỡng tôi suốt hơn hai mươi năm qua. Nhưng số tiền đó đã nhanh chóng tiêu hết vào chi phí điều trị.
Hiện tại, bố tôi làm việc ngày đêm, hầu như đã vay mượn khắp nơi trong gia đình và bạn bè, không còn cách nào khác, bố mới nghĩ đến việc tìm Lưu Ân để hỏi vay.
Ông thở dài.
"Bố thấy có lỗi với con bé, chỉ sinh ra mà chưa từng nuôi dưỡng, bố cũng không dám mở miệng nói. Nhưng bố nghĩ, con vừa mới về nhà họ Lưu mà đã vay một số tiền lớn như vậy, sợ rằng bố con sẽ có thành kiến với con. Hai người mới nhận lại nhau, cũng chưa có nền tảng tình cảm gì cả.
Nhưng Ân Ân thì khác, bố thấy Lưu tổng rất thương con bé, và con bé lớn lên trong gia đình họ Lưu, nên bố mới thăm dò hỏi xem liệu con bé có thể cho bố mượn chút tiền không. Bố sẽ trả lại, chỉ cần mẹ con qua được đợt hóa trị này, bác sĩ nói rằng tình trạng sau đó sẽ ổn định hơn, bố có thể làm thêm việc để trả lại số tiền đó. Nhưng…"
Nhưng Lưu Ân không chỉ từ chối, mà còn mắng chửi bố rất thậm tệ trước mặt mọi người.
Tôi im lặng lắng nghe, không nói nên lời.
Ung thư gan, giai đoạn cuối…
Làm sao có thể.
Trong nhà hàng nhỏ, tôi ôm lấy tay bố, lặng lẽ khóc một lúc lâu. Cuối cùng, tôi lấy khăn giấy lau nước mắt, nghẹn ngào nói.
"Không sao đâu bố, bố cứ ở lại khách sạn gần trường con một đêm, tối nay con sẽ đi xoay sở tiền, ngày mai chúng ta sẽ về để chữa bệnh cho mẹ."
Tiếc rằng tấm thẻ ông Lưu đưa tôi đã bị tôi trả lại. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi đã sắp xếp cho bố ở lại khách sạn gần trường, sau đó gọi điện cho Phó Tầm.
Đây là lần đầu tiên tôi chủ động gọi cho anh ấy.
Điện thoại chỉ reo một lần đã được nhấc máy.
"Có chuyện gì vậy?"
Giọng nói trầm thấp của Phó Tầm vang lên trong tai tôi, kỳ lạ thay, nó khiến tôi cảm thấy an tâm. Tôi thử hỏi anh ta liệu tôi có thể nhận trước một phần thù lao cho bản thiết kế hay không.
Thật ra, nói những lời này khiến tôi cảm thấy khó xử, vì bản thiết kế của tôi vẫn chưa hoàn thành, mà tôi đã muốn xin anh ta ứng trước một phần thù lao.
Phó Tầm đồng ý rất nhanh chóng. Anh ấy hỏi số tài khoản của tôi, giọng nói rất trầm.
"Sau 10 phút sẽ có tiền."