CƯNG CHIỀU CÔ ẤY - Chương 4: Lần đầu gặp gỡ

Cập nhật lúc: 2025-03-11 15:35:52
Lượt xem: 1822

Ánh mắt Diêu Thư vô thức hạ xuống.

 

Khi thấy bàn tay "tội lỗi" của mình đang nắm chặt thắt lưng của Bùi Nghiễn Thừa, cả da đầu cô tê rần, người đơ như tượng đá.

 

Một giây sau, mặt cô lập tức đỏ bừng.

 

"Xin... xin lỗi!"

 

Cô như bị điện giật, vội buông tay, trong đầu rối loạn như cháo đặc.

 

Ngay cả khi đã thanh toán xong, nhiệt độ trên mặt cô vẫn không hề giảm xuống.

 

Cô xách túi đồ, lẽo đẽo theo sau Bùi Nghiễn Thừa, cả hai cứ thế im lặng đi về phía trước.

 

Lúc này, điện thoại của anh vang lên.

 

Anh liếc nhìn màn hình, sau đó bước sang một bên để nghe máy.

 

Trước khi đi, anh chỉ lạnh nhạt dặn:

 

"Tôi nghe điện thoại một chút, em đứng đây chờ, đừng chạy lung tung."

 

Diêu Thư không biết cuộc gọi này là của ai.

 

Trước đây, khi bàn chuyện công việc, Bùi Nghiễn Thừa chưa từng né tránh cô như vậy.

 

Nhưng cô còn chưa kịp nghĩ nhiều, bản tin tài chính trên màn hình LED khổng lồ trong trung tâm thương mại đã thu hút ánh mắt cô.

 

Bản tin nhắc đến một cái tên quen thuộc—

 

Bùi Nghiễn Thừa.

 

Những ngày ở nhà họ Bùi, Diêu Thư chỉ biết rằng Bùi Nghiễn Thừa là một giám đốc cấp cao trong tập đoàn, nhưng không ngờ anh còn lợi hại hơn cô tưởng rất nhiều.

 

Bản tin đưa tin về việc sau khi tiếp quản Tập đoàn Sáng Minh, ngoài việc tập trung vào bất động sản nhà ở và du lịch nghỉ dưỡng, anh còn mở rộng sang lĩnh vực khách sạn, xây dựng thương hiệu "Vân Thượng Loan", một chuỗi khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng cao cấp, chính thức đặt chân vào ngành khách sạn.

 

Chỉ trong vòng một năm, Vân Thượng Loan nhanh chóng gây tiếng vang lớn, chiếm lĩnh thị phần, trở thành thương hiệu dẫn đầu tuyệt đối trong ngành khách sạn.

 

Tên tuổi Bùi Nghiễn Thừa cũng phủ sóng mạnh mẽ trong giới.

 

Chỉ là—

 

Anh hiếm khi xuất hiện trên truyền thông. Ngoại trừ các buổi họp báo quan trọng, gần như không có cuộc phỏng vấn riêng nào có thể mời được anh.

 

Khi Diêu Thư đang mải mê xem tin tức, đột nhiên cảm thấy cổ lạnh buốt.

 

Quay đầu lại, cô phát hiện một cậu bé con đang cầm súng nước, nhắm thẳng vào cô mà bắn.

 

Lúc này là khung giờ cao điểm buổi sáng trong trung tâm thương mại, người qua lại đông đúc.

 

Diêu Thư không thấy mẹ cậu bé đâu, bèn cau mày, lùi sang một bên.

 

Nhưng cậu nhóc vẫn nhắm vào cô mà bắn nước lên người.

 

Diêu Thư kiên nhẫn nhắc nhở: "Em bé, không được bắn nước vào người khác như vậy. Đó là hành vi không lịch sự, em biết không?"

 

Không ngờ, cậu bé chẳng những không dừng lại mà còn càng nghịch ngợm hơn, tiếp tục bắn nước vào cô.

 

Vừa cười khoái chí, vừa làm mặt xấu trêu cô.

 

Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy cổ tay cô, kéo mạnh cô về phía sau—

 

Ngay sau đó, một mùi hương thuốc lá khô lạnh thoảng vào mũi cô.

 

Bùi Nghiễn Thừa đã kéo cô ra phía sau lưng mình.

 

Cậu bé con nhìn thấy anh thì co rúm lại, lùi về sau một bước.

 

Diêu Thư còn đang sững sờ, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp, không rõ cảm xúc của người đàn ông vang lên trước mặt:

 

"Lại đây, xin lỗi."

 

Cậu bé cũng bướng bỉnh không kém, ngẩng cao cằm, không chịu lên tiếng.

 

Không biết Bùi Nghiễn Thừa lấy từ đâu ra một chai nước, vặn nắp, rồi nhét vào tay Diêu Thư.

 

Cô ngơ ngác vài giây, nhìn chằm chằm vào chai nước trên tay mình, khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.

 

"Tạt lại đi."

 

Diêu Thư: "..."

 

"Chú đang… đùa với cháu sao?"

 

Bùi Nghiễn Thừa mặt không cảm xúc: "Em nghĩ tôi đang đùa à?"

 

Diêu Thư ngước lên, lúng túng.

 

Cô đã lớn thế này rồi, chẳng lẽ thực sự phải so đo với một đứa trẻ sao?

 

Đúng lúc này, cậu nhóc đổi góc bắn, lại giơ súng nước lên xịt thẳng vào cô.

 

Diêu Thư không kịp né tránh, một lần nữa bị xịt đầy người.

 

Ánh mắt Bùi Nghiễn Thừa lập tức trầm xuống.

 

Anh sải bước tới, thẳng tay giật lấy súng nước từ tay cậu bé.

 

Chỉ mất vài giây, anh tháo rời bể nước, đổ sạch hết.

 

Sau đó bình thản đặt khẩu súng rỗng vào tay cậu nhóc, giọng nói mang theo sự cảnh cáo rõ rệt:

 

"Không biết chơi thì đừng chơi."

 

Diêu Thư: "..."

 

Há hốc mồm, không biết nói gì.

 

Cậu nhóc nhìn chằm chằm vào khẩu súng, giờ đây không còn một giọt nước nào.

 

Sững sờ ba giây, rồi bỗng nhiên "Oa——!" khóc òa lên.

 

Nghe tiếng con khóc, mẹ cậu bé mới vội vã chạy đến: "Bảo Bảo sao thế? Sao lại khóc?"

 

Vừa dỗ con, bà ta vừa chỉ vào Bùi Nghiễn Thừa, lớn giọng:

 

"Anh bị làm sao thế? Lại đi bắt nạt một đứa trẻ con à?!"

 

Diêu Thư nghĩ thầm: Hỏng rồi.

 

Cô vừa định bước lên giảng hòa, định xin lỗi, thì đã nghe Bùi Nghiễn Thừa lạnh nhạt cất giọng:

 

"Con trai chị có dễ bắt nạt hay không, tôi không quan tâm."

 

"Nhưng trẻ con nhà tôi thì không phải ai cũng có thể tùy tiện ức hiếp."

 

Diêu Thư sững người.

 

Giữa khoảng lặng ngắn ngủi, cô có thể nghe rõ nhịp tim thình thịch của chính mình.

 

"Trẻ con nhà tôi."

 

Cậu bé kia vẫn đang nép vào mẹ mình.

 

Lúc này, mẹ cậu mới nhận ra cô gái nhỏ vẫn luôn được người đàn ông kia bảo vệ phía sau.

 

Chiếc váy của cô đã ướt đẫm một mảng lớn, ngay cả tóc cũng dính nước.

 

Lập tức, bà ta quay sang chất vấn con trai mình:

 

"Sao thế này? Con có xịt nước lên người chị không?!"

 

Cậu bé rụt cổ, lí nhí gật đầu.

 

"Mẹ đã dặn bao nhiêu lần rồi? Không được bắn nước vào người khác! Mau xin lỗi chị ngay!"

 

Cậu bé bị mẹ nghiêm khắc mắng, sợ hãi dịch chân tới trước mặt Diêu Thư, lí nhí nói một câu:

 

"Xin lỗi ạ."

 

Người mẹ cũng cúi đầu xin lỗi Diêu Thư, sau đó kéo con trai rời đi.

 

Không khí trở lại yên tĩnh.

 

"Cảm ơn." Diêu Thư cúi đầu nói nhỏ.

 

Bùi Nghiễn Thừa không đáp, chỉ thản nhiên nhận lấy túi đồ trên tay cô, lạnh giọng:

 

"Bản lĩnh lắm, bị một thằng nhóc con bắt nạt đến mức này."

 

"Hả?" Diêu Thư không nghe rõ, chớp mắt nhìn anh.

 

Ánh mắt cô gái nhỏ trong veo, đen láy, khiến Bùi Nghiễn Thừa thoáng thất thần trong khoảnh khắc.

 

Anh chợt nhớ đến cuộc gọi của ông cụ Bùi trước đó—

 

Dặn đi dặn lại một câu.

 

"Phải chăm sóc con bé thật tốt, nhất định phải chăm sóc nó thật tốt."

 

"Không có gì."

 

Bùi Nghiễn Thừa khẽ giơ tay lên, nhưng giữa chừng lại dừng lại.

 

Sau một tiếng thở nhẹ, cuối cùng, bàn tay anh vẫn nhẹ nhàng xoa lên đỉnh đầu cô gái nhỏ.

 

Rất nhẹ, chỉ lướt qua một chút.

 

Đưa Diêu Thư về Hoà Ngự Cảnh Đô xong, Bùi Nghiễn Thừa chuẩn bị rời đi đến công ty.

 

"Tối tôi sẽ về. Ở nhà đừng chạy lung tung. Đến bữa, nhân viên dọn dẹp sẽ qua nấu ăn. Nếu đói thì trong tủ lạnh có đồ ăn."

 

Diêu Thư lặng lẽ lắng nghe, nhẹ nhàng gật đầu.

 

Bùi Nghiễn Thừa khẽ "ừm", đi đến cửa, nhưng đột nhiên dừng lại.

 

Diêu Thư đang đứng trong phòng khách nhìn theo, thấy vậy liền vội đứng thẳng, khó hiểu hỏi:

 

"Chú ơi, có chuyện gì sao?"

 

"Còn nữa."

 

Anh chỉnh lại vạt áo vest, giọng nhàn nhạt:

 

"Ở nhà một mình phải cẩn thận, đừng nghịch ngợm chạm vào vật sắc nhọn. Tuyệt đối không được mở cửa cho người lạ. Bất kể ai gõ cửa cũng không được mở."

 

Diêu Thư: "..."

 

Anh thật sự xem cô như trẻ ba tuổi sao?

 

Thấy cô không trả lời, Bùi Nghiễn Thừa lại trầm giọng:

 

"Nghe rõ chưa?"

 

"Nghe rồi ạ," Diêu Thư ngoan ngoãn đáp, "Cháu sẽ không mở cửa cho người lạ."

 

Bùi Nghiễn Thừa vẫn có vẻ không yên tâm, liền cầm một tờ giấy nhớ, viết nhanh một dãy số:

 

"Đây là số của tôi, có chuyện gì thì gọi."

 

"Cháu biết rồi."

 

Sau khi Bùi Nghiễn Thừa rời đi, Diêu Thư ở trong phòng làm bài tập.

 

Còn ba ngày nữa là khai giảng. Lớp 12 là một năm rất quan trọng, cô muốn đậu vào Đại học Nam Tinh, ngôi trường tốt nhất Nam Thành.

 

Làm xong hai đề luyện tập, ánh mắt cô vô thức dừng lại trên mảnh giấy nhớ mà Bùi Nghiễn Thừa để lại.

 

Cô mở WeChat, nhập dãy số tìm kiếm liên lạc.

 

Khi giao diện thông tin cá nhân nhảy ra, Diêu Thư thở phào nhẹ nhõm.

 

May quá, chú Bùi không đặt mấy cái tên như "Biển Rộng Trời Cao", "Quá Khứ Theo Gió Bay", hay "Nhà Hòa Vạn Sự Hưng".

 

Chiếc Maybach đen rời khỏi Hoà Ngự Cảnh Đô, hòa vào dòng xe đông đúc.

 

Khi đến tòa nhà trụ sở Tập đoàn Sáng Minh, Chu Diệu cùng các quản lý cấp cao đã chờ sẵn.

 

Có người cung kính mở cửa xe, Bùi Nghiễn Thừa bước xuống, vừa cài lại khuy áo vest, vừa sải bước vào sảnh chính.

 

Mọi người nín thở, lặng lẽ đi theo sau anh.

 

Dưới ánh đèn trắng sáng chói, bộ vest xám đậm kẻ chỉ trắng càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo, lạnh lùng, mạnh mẽ của anh.

 

"Thông báo xuống dưới, cuộc họp bắt đầu sau nửa tiếng."

 

Chu Diệu gật đầu: "Rõ, cậu Bùi."

Bình luận