HỘ THẦN - Chương 7:

Cập nhật lúc: 2024-08-21 16:39:55
Lượt xem: 10697

36

 

“Tỷ, ăn đùi gà đi!”

 

“Tỷ, miếng thịt này thơm lắm, tỷ ăn thử đi.”

 

“Tỷ tỷ khát không? Để muội đi rót nước cho tỷ!”

 

Tú Uyển bận rộn như một con ong, không ngừng chạy đi chạy lại trong phòng.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé trắng trẻo, ửng hồng, đôi mắt đẹp như quả hạnh nhân với hàng mi dài cong vút.

 

Khi cười, hai bên má còn xuất hiện đôi lúm đồng tiền xinh xắn.

 

Cô bé thật sự rất dễ thương.

 

Ta mím môi, giữ khuôn mặt nghiêm nghị, liếc nhìn cô bé một cách lạnh lùng.

 

“Vừa nãy ai nói gì nhỉ?”

 

“Chữa cho muội xong rồi, không được chữa cho thẩm huynh nữa.”

 

Khuôn mặt trắng trẻo của Tú Uyển nhăn lại như chiếc bánh bao, hẳn là cô bé đang tự trách mình.

 

“Muội, muội nói lung tung thôi mà!”

 

“tiên nhi tỷ tỷ, từ bây giờ tỷ là tỷ tỷ ruột của ta!”

 

Thẩm Chính Khanh cười nhìn chúng ta đùa nghịch, đôi tay trắng trẻo, thon dài của hắn cầm đũa, nhưng các khớp nổi rõ trên mu bàn tay.

 

Bữa cơm, mãi mà hắn không đưa lên miệng.

 

Hắn thực sự cũng đang rất mong đợi phải không?

 

Ta xoa đầu cô bé nhỏ với mái tóc mềm mại.

 

“Được rồi, thời gian tới sẽ vất vả cho muội đó.”

 

“Mỗi ngày phải lên núi chặt củi, còn phải ra sông gánh nước.”

 

Tú Uyển lập tức ưỡn ngực lên, đôi mắt to tròn của cô dường như phát sáng.

 

“Muội không sợ khổ!”

 

“Vì ca ca, dù có... dù có phải ăn phân, muội cũng sẵn lòng!”

 

Nghe vậy, ta suýt thì phun ngụm nước vừa uống ra.

 

Sau khi nhận được lời hứa của ta, Tú Uyển liền kéo tay Thẩm Chính Khanh, vừa khóc vừa cười.

 

Con người quả thực rất khác nhau.

 

Tống Thanh Thư vì quyền lực mà có thể giết mẹ.

 

Còn huynh đệ thẩm gia, vì nhau mà có thể không chút do dự hy sinh cả mạng sống của mình.

 

37

 

“Tiên nhi, ra ngoài giặt đồ nào.”

 

“Bịch~”

 

Chiếc chậu gỗ trong tay bà Trương rơi xuống đất, quần áo, giày dép bên trong đổ hết ra ngoài.

 

Bà đứng ngây người nhìn chằm chằm vào người đàn ông bên cạnh ta, dường như quên cả thở.

 

“Thần... thần tiên sao?”

 

Ta cùng Thẩm Chính Khanh đi một đoạn đường, trên đường đi qua, mấy chị em phụ nữ trong thôn làm rơi đủ thứ đồ.

 

Cuối cùng, chúng ta có cả một đoàn người theo sau.

 

Không trách họ có phản ứng như vậy.

 

Thú thật, lần đầu tiên ta nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Chính Khanh sau khi hồi phục, ta cũng bị sốc.

 

Hồi ở kinh thành,Cố Công tử nổi tiếng là đệ nhất mỹ nam tử, nhưng so với Thẩm Chính Khanh, hắn cũng phải kém hơn vài phần.

 

Huống hồ là những người phụ nữ sống trong làng suốt thời gian qua.

 

Khuôn mặt của Thẩm Chính Khanh không chỉ đẹp mà còn dường như tỏa ra một ánh sáng tự nhiên.

 

Từng cử chỉ của huynh mang theo một nét duyên dáng, phong lưu không thể diễn tả.

 

Huynh chỉ đứng yên đó thôi, nhưng giữa hàng ngàn người, ta cũng chỉ có thể nhìn thấy huynh.

 

Khi chúng ta giặt xong quần áo và trở về nhà, trước cổng đã có một hàng dài người đứng chờ.

 

Phu nhân trưởng thôn đứng đầu tiên.

 

Bà thò đầu ra, nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Chính Khanh vài lần.

 

Sau đó, mặt bà dần đỏ lên.

 

“Khụ, đại nương, bà có việc gì vậy?”

 

Bị ta gọi tỉnh, phu nhân trưởng thôn ngượng ngùng đỏ mặt.

 

“À, ờ đúng rồi, ta đến mua giày cỏ!”

 

Nhà trưởng thôn là gia đình giàu có nhất làng Thanh Sơn.

 

Phu nhân trưởng thôn đi giày bằng lụa, không biết mua giày cỏ để làm gì.

 

Lời của bà trưởng thôn như nhắc nhở những người phía sau.

 

Mọi người ồ ạt xông vào, chen chúc trong sân nhà chúng ta để mua giày cỏ.

 

Ta chưa bao giờ biết làng Thanh Sơn lại có nhiều người như vậy.

 

Tú Uyển đưa giày, ta thu tiền.

 

Còn Thẩm Chính Khanh, huynh ấy trực tiếp bê ghế ra sân, bắt đầu đan giày cỏ, vì sợ rằng số hàng dự trữ trong nhà không đủ bán.

 

38

 

Hóa ra bán giày cỏ cũng có thể phát tài.

 

Ta nhìn vào một rổ đầy đồng xu, không khỏi nghi ngờ mình đang mơ.

 

Cuối cùng, mấy bà thím, mấy chị lớn tuổi kia cũng phải bị chồng mình kéo đi mới chịu rời khỏi.

 

Vì chuyện này, suýt nữa thì đã có người đánh nhau ngay trong sân nhà chúng ta.

 

Thẩm Chính Khanh phủi những mảnh rơm trên người, đứng lên và mỉm cười với đám đông.

 

“Cảm ơn các tỷ, các thím đã ủng hộ việc kinh doanh của Chính Khanh.”

 

“Chỉ là giày đã bán hết rồi, các tỷ, các thím có thể quay lại sau vài ngày nữa, được không?”

 

Nụ cười của hắn làm không ít người trong đám đông cảm thấy tim đập loạn nhịp, ôm ngực lảo đảo ra về, cứ đi vài bước lại quay đầu lại nhìn.

 

Thật là, quá đáng thật...

 

“Ca ca, tiên nhi tỷ tỷ, hôm nay chúng ta kiếm được hẳn hai chuỗi tiền!”

 

Một đôi giày cỏ chỉ bán được bốn xu.

 

Hai chuỗi tiền, làng Thanh Sơn có nhiều người như vậy sao?

 

Thẩm Chính Khanh nhìn thấu nghi ngờ của ta, mỉm cười lắc đầu.

 

“Muội không nhận ra sao?”

 

“Những người đến sau đều không phải là người trong làng chúng ta.”

 

Ngày hôm đó, tin tức về việc chàng thư sinh bị bỏng trở thành một mỹ nam tử ở làng Thanh Sơn lan truyền khắp cả trấn như có cánh.

 

Nhà chúng ta bận rộn đến mức ta không có thời gian để quan tâm đến chuyện của Tống Thanh Thư.

 

Mỗi ngày đều phải giúp thu dọn giày cỏ, đếm tiền, đổi bạc, cất tiền.

 

Ngày hôm nay, khi ta mở cổng sân, ngạc nhiên khi thấy đám đông vốn đang chen chúc đã biến mất.

 

Nhìn kỹ, họ bị vài người bảo vệ chặn lại từ xa.

 

Trước cổng có một chiếc xe ngựa xa hoa, bên cạnh xe là hai nha hoàn xinh đẹp.

 

Thấy ta bước ra, cô nha hoàn cao lớn dẫn đầu kiêu ngạo ngẩng đầu lên, liếc nhìn ta một cách khinh thường.

 

“Thẩm Chính Khanh đâu, gọi hắn ra đây.”

 

Ta đã từng gặp nha hoàn này ở Trương phủ.

 

Vậy nên, người trong xe ngựa chính là tiểu thư nhà họ Trương, Trương Mạn Nương.

 

39

 

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Chính Khanh sợ ta bị thiệt thòi nên vội bước nhanh ra khỏi cổng sân.

 

Những nha hoàn đã quen với cảnh lớn cũng không khác gì mấy chị em trong làng, mặt mày ngơ ngác, mắt mờ mịt, má đỏ ửng.

 

Chẳng bao lâu sau, rèm xe ngựa được vén lên, lộ ra một khuôn mặt có biểu cảm giống hệt.

 

Chủ tớ vài người cứ nhìn chằm chằm vào Thẩm Chính Khanh, không thể rời mắt.

 

Ta hỏi liên tiếp mấy lần mà chẳng ai thèm để ý đến ta.

 

Trương Mạn Nương trông khá thanh tú, với đôi mắt dài và khuôn mặt trái xoan.

 

Chỉ có điều gò má hơi cao, môi lại mỏng, tạo cho người nhìn cảm giác có chút khắc nghiệt.

 

Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Chính Khanh, sự khắc nghiệt đó tan biến thành sự dịu dàng.

 

Cô ta kẹp giọng nói, âm thanh ngọt ngào đến mức như thể đã uống một bát mật ong lớn trong cổ họng.

 

“Nghe nói Thẩm công tử có tay nghề xuất chúng, hôm nay thiếp đến đây để mua giày.”

 

Cuối cùng, Trương Mạn Nương đỏ mặt nhét vào tay Thẩm Chính Khanh một thỏi vàng lớn, rồi lưu luyến rời đi cùng đám người hầu.

 

Người trong làng tụ tập ở xa, không ngừng bàn tán rì rầm.

 

Ta liếc nhìn qua, và ngay lập tức bắt gặp Tống Thanh Thư trong đám đông.

 

Khuôn mặt hắn âm u, đôi mắt tràn đầy ghen ghét.

 

Chỉ một lần Thẩm Chính Khanh xuất hiện, tất cả những nỗ lực mà Tống Thanh Thư đã dày công xây dựng trong thời gian qua như cát bị gió thổi bay tan tác.

 

Khi Tống Thanh Thư lại một lần nữa ra ngoài để gặp Trương Mạn Nương, ta quyết định theo dõi hắn.

 

“Ụa, mùi hương này thật khó chịu, mau dẹp nó đi.”

 

Trong phòng riêng của quán trà, Trương Mạn Nương vừa bước vào đã bịt miệng khô khan nôn mửa.

 

Ta liếc nhìn cô ta một cái, rồi không thể không nhìn lại lần nữa.

 

Trương Mạn Nương... có phải đang mang thai?

 

40

 

“Ngươi nói cái gì!”

 

Tống Thanh Thư phẫn nộ đứng bật dậy, trừng mắt nhìn Trương Mạn Nương đầy tức giận.

 

“Ngươi và ta đã... Ngươi không gả cho ta thì còn có thể gả cho ai?”

 

Trương Mạn Nương lười biếng dựa vào ghế, thậm chí không thèm nâng mí mắt lên.

 

“Sao? Làm phụ nữ của ngươi thì nhất định phải gả cho ngươi sao?”

 

Tống Thanh Thư hít sâu vài hơi, tức giận đến mức mắt đỏ lên.

 

“Nếu ngươi không gả cho ta, thì định gả cho ai?”

 

“Thẩm Chính Khanh chỉ là một kẻ thư sinh quèn!”

 

Nhắc đến Thẩm Chính Khanh, thần sắc của Trương Mạn Nương liền thay đổi.

 

Đôi mắt cô ta long lanh, khuôn mặt đỏ ửng như hoa đào.

 

“Hắn năm nay mới có hai mươi tuổi đúng không?”

 

“Hắn đã là thư sinh rồi, thi thêm vài lần nữa, chắc chắn sẽ đỗ cử nhân.”

 

“Chỉ cần hắn muốn học, nhà họ Trương có thể nuôi hắn cả đời.”

 

Tống Thanh Thư như con thú bị dồn vào chân tường, cố gắng vùng vẫy lần cuối.

 

“Nhưng Thẩm Chính Khanh... hắn đã có gia đình.”

 

“Phì~”

 

Trương Mạn Nương che miệng cười, tiếng cười lanh lảnh vang lên.

 

Cười xong, cô ta đứng dậy, chỉnh lại quần áo và trang sức.

 

“Một người đã chết, thì tranh giành gì với ta?”

 

Ta chỉ biết lắc đầu.

 

Ta đang đứng đây rất đàng hoàng, sao lại nói ta đã chết?

 

Tống Thanh Thư còn định nói gì đó, nhưng bị Trương Mạn Nương không kiên nhẫn cắt ngang.

 

“Đủ rồi, ngươi là đàn ông mà lại lắm lời như đàn bà.”

 

“Đây là lần cuối chúng ta gặp nhau. Nếu để ta biết ngươi nói lung tung trước mặt Thẩm Chính Khanh, phá hoại việc tốt của ta...”

 

Hai người cãi cọ rồi chia tay trong không vui.

 

Sau khi Trương Mạn Nương rời đi, Tống Thanh Thư ngồi một mình trong phòng rất lâu.

 

Theo những gì ta biết về hắn, hắn sẽ tìm cách ra tay với Thẩm Chính Khanh.

 

Còn Trương Mạn Nương, có lẽ cô ta sẽ sai người giết ta.

 

Ta thở dài, cảm thấy mệt mỏi.

 

Không có chuyện phòng trộm cả ngàn ngày, hai kẻ này, chi bằng xử lý luôn một lượt.

 

Kể từ sau vụ việc lần trước, ta đã nhận ra rằng thân phận hộ thần của Tống gia không còn có thể giam giữ ta nữa.

 

Bình luận