ĐÍCH TỶ CỦA TA TỰ XƯNG LÀ THẦN Y - Chương 2:

Cập nhật lúc: 2024-09-22 07:04:08
Lượt xem: 2227

3

 


Đêm khuya, ta chuẩn bị cho Ôn Ninh một bộ y phục, rồi thả bồ câu truyền tin cho Tống Minh Sản.

 

Rất ít người biết, Tống Minh Sản là bằng hữu tốt nhất của ta ở kinh thành.

 

Nàng ấy là đích nữ của Thượng Thư phủ, ngày mai sẽ cùng Thượng Thư đại nhân vào cung.

 

Vừa thả xong tin tức, liền thấy Phó Huyền Châu trở về, men say mờ mịt.

 

Hắn ta dùng đôi mắt hẹp dài liếc nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng đầy châm chọc, như lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng.

 

"Ngày mai ngươi theo bản hầu vào cung, ngươi có đồng ý không?"

 

Hắn ta loạng choạng bước đến, đưa tay bóp chặt cằm ta. Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi, khiến ta không thể không nghiêng đầu tránh né.

 

Nhưng hắn ta lại mạnh tay đè sau đầu ta xuống, cố gắng cưỡng ép đôi môi ta.

 

Bấy lâu nay, từ đêm tân hôn hắn ta đã chia phòng, rồi sau đó ta bị phế truất, đuổi khỏi phòng chính.

 

Hắn ta chưa từng muốn cùng ta viên phòng, khiến ta bị cả phủ cười nhạo.

 

Giờ đây nghĩ lại, e rằng hắn ta căm ghét việc người đêm đó không phải là hắn, căm ghét việc ta mười tháng mang thai sinh ra một nữ nhi làm chướng mắt hắn ta!

 

Sự phản kháng của ta khiến hắn lập tức quật ta xuống trước bàn.

 

Bụng va vào góc bàn, cơn đau nhói bùng lên.

 

Phó Huyền Châu đầy hung ác, ánh mắt băng giá:

 

"Giang Lăng Sương, bản hầu có phải đã quá tốt với ngươi rồi không? Để ngươi dám chống đối bản hầu!"

 

Trái tim ta như bị kim đâm.

 

Đã từng có lúc ta nghĩ rằng người kiên quyết muốn cưới ta làm chính thê là một anh hùng từ trên trời giáng xuống.

 

Nhưng cái gọi là "tốt" của hắn ta hóa ra chỉ là một màn kịch.

 

Hắn ta đã cùng Giang Lệnh Nhan thông đồng hãm hại đứa trẻ của ta.

 

Cho đến lúc chết, ta mới hối lộ được đại nha hoàn bên cạnh mẹ chồng để biết được chân tướng.

 

Hóa ra Phó Huyền Châu đã sớm biết Ôn Ninh không phải con của hắn.

 

Chính hắn ta, năm xưa tuổi trẻ ngông cuồng, gặp ta một lần ở khách điếm liền nhất kiến chung tình.

 

Biết tin ta gặp nạn ở Giang phủ, hắn mới mất lý trí, vội vàng đến cầu hôn trong đêm.

 

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không vượt qua được rào cản trong lòng mình.

 

Cho đến khi Giang Lệnh Nhan đưa cành ô liu cho hắn ta. Hắn tính chờ đến khi Ôn Ninh chết rồi, sẽ quay lại làm lành với ta.

 

Hắn sẽ cho ta một đứa con trai và sự tôn nghiêm ở Hầu phủ mà ta xứng đáng có.

 

Nhưng ta không cần những thứ đó.

 

Nữ nhi ta còn chưa kịp yên nghỉ, lòng ta sao có thể bình yên?

 

Ta nhất quyết phải làm lớn chuyện, làm cho ai ai cũng biết.

 

Trước quyền lực và địa vị, tình yêu của hắn ta dành cho ta trở nên nhỏ bé không đáng kể.

 

Sợ rằng ta cản đường hắn, hắn đưa cho ta một tờ hưu thư.

 

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng và cố chấp của hắn ta, ta cười lạnh nói:

 

"Hầu gia, đối với thiếp thật là quá tốt, khiến thiếp suýt chút nữa quên mất mình là ai."

 

Phó Huyền Châu sắc mặt lạnh tanh, thu lại tay, thản nhiên nói:

 

"Ngày mai vào cung, ngươi để Ôn Ninh ở lại trong phủ cho quản gia trông coi. Con bé còn nhỏ, tạm thời không thể vào cung."

 

Ta đã sớm biết Phó Huyền Châu sẽ không cho Ôn Ninh vào cung, sẽ không để con bé xuất hiện trước mặt người ngoài.

 

Vì vậy, ta mới dùng bồ câu truyền tin cho Tống Minh Sản.

 

Bọn họ càng cấm, ta càng muốn làm.

 

Kiếp này, ta sẽ khiến hắn chết không yên thân, nếm trải hết nỗi đau khổ mà kiếp trước ta đã chịu đựng.

 

4

 


Sáng sớm hôm sau, ta đã ngồi trong xe ngựa chờ Phó Huyền Châu cùng vào cung.

 

Nhưng hắn ta chỉ liếc nhìn xe ngựa một cái, rồi quay người rời đi, cưỡi ngựa một bên.

 

Cũng tốt, nhìn hắn chỉ khiến ta không nhịn được cảm giác ghê tởm. Vào cung, ta thấy Phó Huyền Châu luôn đi theo ta, như sợ ta gây ra chuyện gì.

 

Ta dừng bước, châm chọc:

 

"Hầu gia, chẳng phải ngài chê thiếp mất mặt sao? Cớ gì còn muốn đi cùng thiếp? Hay là Hầu gia cũng muốn cùng thiếp chịu người đời chê cười?"

 

Dù chuyện ta mang thai trước khi thành thân không lan truyền ra ngoài, nhưng cả Hầu phủ và Giang phủ đều biết.

 

Vì thế, trong gia đình, địa vị của ta vô cùng thấp kém, lời nói không bằng cả một quản gia, Phó Huyền Châu vốn dĩ tâm trạng đang tốt, lại bị ta làm cho bực bội.

 

Phó Huyền Châu lạnh lùng liếc ta một cái, vung tay áo bỏ đi. Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, muốn tranh thủ đi tìm Tống Minh Sản.

 

Chúng ta đã hẹn gặp nhau bên cạnh giả sơn trong ngự hoa viên, nhưng chưa kịp đi tới, bước chân của ta đã bị chặn lại.

 

"Bản cung còn tưởng dáng vẻ này là của thiên kim nhà ai, hóa ra là Phó phu nhân nổi danh không thể bước ra khỏi phủ."

 

Ngẩng đầu nhìn, ta thấy Giang Lệnh Nhan đứng ngay bên cạnh. Lời nói của nàng ta khiến các nữ quyến xung quanh cười thầm.

 

Ta nghiêng người hành lễ:

 

"Thần phụ Giang Lăng Sương tham kiến quý nhân."

 

Giang Lệnh Nhan đưa tay đỡ ta dậy, dịu dàng cười nói:

 

"Tam muội, tỷ tỷ chỉ nói đùa thôi, muội sẽ không giận tỷ tỷ chứ?"

 

Ta im lặng một lúc, ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng.

 

"Đại tỷ, trò đùa này thật không hay chút nào."

 

Nụ cười trên môi Giang Lệnh Nhan dần tắt, nàng ta lặng lẽ buông tay ta ra. Các nữ quyến đứng bên liền lên tiếng bênh vực Giang Lệnh Nhan.

 

"Phó hầu phu nhân thật nhỏ nhen, một câu đùa cũng không chấp nhận nổi."

 

"Nghe nói Phó hầu phu nhân dễ mang thai, vừa thành thân đã có thai, hôm nay sao lại không thấy thiên kim của phu nhân?"

 

"Chẳng lẽ đứa bé cũng giống phu nhân, không thể đem ra ngoài?"

 

Nói xong, mọi người không nhịn được cười phá lên, tiếng cười châm chọc chói tai vô cùng.

 

Giang Lệnh Nhan thản nhiên cười nhẹ:

 

"Tam muội, muội đừng giận họ, họ chỉ thích nói đùa thôi mà."

 

Ta không đáp, chỉ lặng lẽ cúi đầu.

 

Đúng lúc mọi người đang cười nói, một giọng nói sắc bén vang lên từ phía sau:

 

"Hoàng thượng giá lâm!"

 

Mọi người lập tức thu lại nụ cười, vội vàng nhường chỗ. Ta cũng nhanh chóng nghiêng người, qua ánh mắt thoáng nhìn thấy một nam nhân mặc hoàng bào.

 

Thần sắc ngài ấy bình thản, ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng, từng cử chỉ đều toát lên sự uy nghiêm khó lường.

 

Sau khi mọi người hành lễ, có người nhỏ giọng bàn tán:

 

"Nghe nói hoàng thượng rất yêu thích tiếng đàn tỳ bà, ngài thường bảo Nhạc Phủ phái người vào cung đàn để an ủi tâm thần."

 

"Suỵt, tâm tư của hoàng thượng há để chúng ta suy đoán?"

 

Nhân lúc ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hoàng đế, ta lén lút tách khỏi đám đông, đi tìm Tống Minh Sản.

 

Nhưng chưa kịp đến nơi đã thấy Tống Minh Sản vội vã bước tới phía ta. Nàng ấy đỏ hoe cả mắt, lo lắng nói:

 

"Sương nhi, là ta có lỗi với ngươi."

 

Tim ta đột nhiên thắt lại, cảm giác bất an trào dâng.

 

Ta run giọng hỏi: "Ôn Ninh đâu?"

 

Nước mắt Tống Minh Sản lăn dài, nghẹn ngào giải thích:

 

"Vừa rồi trong ngự hoa viên người đông, có một tỷ muội đến kéo ta lại nói chuyện. Sau đó, chỉ trong chớp mắt, Ôn Ninh đã biến mất. Ta tìm khắp nơi mà không thấy!"

 

Ta nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh lại.

 

"Chúng ta chia ra tìm, nhất định phải tìm được Ôn Ninh."

 

Ta tìm quanh một lượt mà vẫn không thấy Ôn Ninh. Nỗi sợ hãi vô hạn tràn ngập trong lòng, hình ảnh cái chết của con bé ở kiếp trước không ngừng hiện lên trong đầu.

 

Ta gắng hết sức giữ cho bản thân tỉnh táo.

 

Ôn Ninh rất ngoan, sẽ không tự ý chạy lung tung, trừ khi bị người khác cố ý bắt đi.

 

Ta lập tức cất bước đi về phía Minh Hoa điện.

 

Minh Hoa điện chính là tẩm cung của Giang Lệnh Nhan, rất có khả năng Ôn Ninh đã bị nàng ta bắt.

 

Vừa đến cổng cung, ta liền thấy Ôn Ninh đang quỳ trong điện.

 

Ta đã cố ý chuẩn bị cho Ôn Ninh một bộ nam trang, buộc tóc lên. Với đứa trẻ ba tuổi, chẳng ai có thể phân biệt được nàng là nam hay nữ.

 

"Ta không phải thích khách... Ta chỉ muốn tìm a nương ta~"

 

Sau khi ta gả vào Hầu phủ, Giang Lệnh Nhan vào cung tham gia tuyển tú, trở thành quý nhân, Ôn Ninh và Giang Lệnh Nhan từng gặp nhau vào năm ngoái.

 

Ánh mắt Giang Lệnh Nhan sắc bén, không chút tin tưởng lời con bé nói.

 

Ta vừa định bước vào thì bỗng nghe thấy giọng nói của Thái hậu vang lên từ phía bên cạnh.

 

"Ai gia đi ngang Minh Hoa điện, nghe thấy ồn ào, có chuyện gì mà ầm ĩ vậy?"

 

Ta lập tức rút lại bước chân, nghiêng người hành lễ, Giang Lệnh Nhan lập tức thu lại vẻ mặt hung ác, nở một nụ cười dịu dàng, hiền thục.

 

Nàng ta tiến lên trước, hành lễ: "Thần thiếp bái kiến Thái hậu."

 

Thái hậu liếc nhìn vào trong điện, nhẹ nhàng hỏi:

 

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

 

"Thần thiếp ở Ngự Hoa Viên gặp phải một tiểu thích khách, lo sợ làm kinh động Thái hậu và Hoàng thượng, nên đặc biệt dẫn vào Minh Hoa điện để răn dạy."

 

Nghe đến từ "thích khách," Ôn Ninh đột nhiên xoay người lại, uất ức mím môi:

 

"Con không phải thích khách!"

 

Nhìn thấy dáng vẻ của con bé, sắc mặt Thái hậu lập tức thay đổi, nét mặt điềm tĩnh lập tức biến mất.

 

Thái hậu run giọng hỏi:

 

"Ngươi là hoàng tử của cung nào, sao ai gia chưa từng gặp qua ngươi?"

 

5

 

Dáng vẻ của Ôn Ninh khiến Thái hậu kinh ngạc vô cùng. Nhưng câu "hoàng tử" mà thái hậu buột miệng thốt ra khiến Giang Lệnh Nhan không khỏi cau mày.

 

Thái hậu không thể che giấu sự ngạc nhiên, xúc động nói:

 

"Đứa trẻ này, con lại đây, để ai gia nhìn kỹ xem."

 

Ôn Ninh đứng dậy, từng bước tiến đến trước mặt Thái hậu.

 

Đôi mắt con bé đầy uất ức, vừa chớp mắt, những giọt nước mắt to tròn rơi xuống.

 

"A Ninh không phải thích khách, xin Thái hậu minh xét."

 

Dáng vẻ tội nghiệp này, khiến ai cũng không nỡ trách phạt. Thái hậu càng thêm xúc động, lập tức gọi Hoàng đế đến:

 

"Hoàng thượng, người xem đứa trẻ này giống người lúc nhỏ đến nhường nào, nó là hoàng tử của cung nào vậy?"

 

Mọi người đều kinh ngạc.

 

Ánh mắt đầy kinh ngạc dồn về phía Ôn Ninh, ai cũng không khỏi ngỡ ngàng trước sự xuất hiện bất ngờ của đứa trẻ này.

 

Lục Minh Trạch đang ở tuổi trung niên, nhưng dưới gối lại có rất ít con cái.

 

Chỉ có hai vị hoàng tử, đại hoàng tử mới mười tuổi, nhị hoàng tử mới tám tuổi.

 

Nhưng một người thì mẫu tộc bị tội, một người thì sinh ra thể chất yếu đuối, cả hai đều không thể kế thừa đại thống.

 

Hai ánh mắt đối diện, Lục Minh Trạch khó mà che giấu được vẻ kinh ngạc.

 

Ngài ấy xúc động nắm lấy đôi vai nhỏ bé của Ôn Ninh, giọng run run hỏi:

 

"Con là con của cung nào?"

 

Lục Minh Trạch rất thích Ôn Ninh, ngón tay khẽ vuốt lên mái tóc con bé, Ôn Ninh chớp chớp mắt, nhận ra Lục Minh Trạch không có ác ý, liền chủ động tiến lại gần.

 

Nhưng chưa kịp bước tới, Phó Huyền Châu đột nhiên xuất hiện, nắm chặt lấy tay Ôn Ninh, kéo nàng về phía mình mà không hề đếm xỉa.

 

Ôn Ninh rất sợ Phó Huyền Châu.

 

Con bé sợ hãi rụt lại, yếu ớt gọi:

 

"Phụ thân…"

 

Tiếng "phụ thân" này khiến sắc mặt Lục Minh Trạch thay đổi, khuôn mặt lập tức lạnh xuống.

 

Ngài ấy lạnh lùng nhìn về phía Phó Huyền Châu, trong mắt lóe lên một tia sát ý, giọng đầy ẩn ý nói:

 

"Phó ái khanh, đây là con của ngươi sao?"

 

Phó Huyền Châu lập tức kéo Ôn Ninh quỳ xuống hành lễ:

 

"Bẩm Hoàng thượng, Ôn Ninh chính là nữ nhi của thần. Con bé đã mạo phạm quý nhân và Thái hậu, là thần dạy dỗ không nghiêm, xin Hoàng thượng và Thái hậu tha tội!"

Bình luận