ĐÍCH TỶ CỦA TA TỰ XƯNG LÀ THẦN Y - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-09-22 07:05:01
Lượt xem: 2279
13
Ta được phong làm Huệ phi, còn nữ nhi của ta được phong làm "An Ninh công chúa."
Khi tỉnh lại, Ôn Ninh dựa vào lòng ta, đôi mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, thắc mắc về thời tiết:
"A nương, sao con ngủ một giấc dậy, trời đã thay đổi rồi?"
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng véo má con bé:
"Mưa qua trời lại sáng rồi."
Lục Minh Trạch đã nảy sinh ý định trừ khử Phó Huyền Châu. Chỉ cần hắn ta còn ngồi trên đại điện một ngày, những lời đồn đãi trong hoàng cung sẽ không bao giờ chấm dứt.
Chính vì thế, Lục Minh Trạch âm thầm điều tra Phó Huyền Châu.
Ta biết rõ bằng chứng Phó Huyền Châu tham nhũng. Số tiền bổng lộc của hắn vượt xa chi tiêu thường ngày của Hầu phủ.
Số tiền này đều từ ngân khố hoàng cung được duyệt chi rơi vào tay hắn.
Hắn ta tham ô phần lớn số bạc, chỉ để lại một ít phát cho thuộc hạ.
Chỉ cần Lục Minh Trạch điều tra, chắc chắn mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Quả nhiên, chưa đầy một tháng, phủ Trung Dũng Hầu của Phó Huyền Châu bị tịch thu gia sản, hắn ta không chỉ bị cách chức mà còn bị lưu đày đến Lĩnh Nam.
Nghe tin này, ta không kìm được mà bật cười.
"A nương, sao người lại cười?"
Ta khẽ cọ mũi Ôn Ninh, yêu thương nói:
"A nương vui mừng chứ sao. Ôn Ninh của ta có thể lớn lên khỏe mạnh, không bị kẻ xấu hãm hại, mẫu phi sao lại không vui cho được?"
Mối thù sâu như biển ở kiếp trước, nỗi đau mất con, cuối cùng cũng có kết quả.
Nhưng Giang Lệnh Nhan vẫn còn sống, nàng ta vẫn đang cố bám trụ trong ngục tù.
Tạm thời để nàng ta chịu đựng cảnh khốn khó, nếm trải mùi vị của nhà lao.
Dù là phi, quý phi, hay hoàng quý phi, ta cũng phải từng bước thăng tiến.
Ta càng lên cao, nữ nhi ta càng được an toàn.
14
Trong vòng một năm, ta liên tục thăng chức, cuối cùng trở thành Hoàng quý phi.
Lúc ấy, ta lại mang thai lần nữa, bụng to lớn hơn so với các thai phụ thông thường.
Thái y nói ta có khả năng mang song thai.
Để tránh cho các con gặp nguy hiểm trong hoàng cung, ta vô cùng cẩn trọng, thường xuyên mất ngủ.
Trong tẩm cung không được phép có bất kỳ hương liệu nào, ngay cả trong sân cũng phải kiểm tra kỹ lưỡng, đề phòng có người chôn hương liệu dưới gốc cây.
May mắn thay, hai đứa trẻ ra đời an toàn, một trai một gái.
Lục Minh Trạch vui mừng khôn xiết, hôn lên má ta và phong ta làm Hoàng hậu.
"An An, trẫm muốn phong nàng làm Hoàng hậu, cùng trẫm chia sẻ thời đại thịnh thế."
Ta nắm lấy tay Lục Minh Trạch, cố tình gợi ý:
"Thần thiếp không bận tâm đến chức vị, việc sinh hạ cho Hoàng thượng một đôi nhi nữ là bổn phận của thần thiếp."
"Có đôi nhi nữ này rồi, xin Hoàng thượng đừng quên Ôn Ninh. Con bé là đứa con mà thần thiếp yêu thương nhất, không ai có thể thay thế."
Lục Minh Trạch cười nhẹ:
“Con bé là đứa con trẫm yêu thương nhất, sao trẫm có thể bỏ qua con bé được? Trẫm sẽ luôn yêu thương con bé."
Nghe những lời này, ta cũng tạm thời yên tâm.
Dù Lục Minh Trạch có giữ lời hay không, ta chắc chắn sẽ yêu thương Ôn Ninh bằng tất cả trái tim mình.
Ba năm sau, Lục Minh Trạch đã sớm quên mất Giang Lệnh Nhan, tân nhân trong hậu cung đến rồi đi không ngớt.
Dù có nhắc đến nàng ta trước mặt Lục Minh Trạch, ngài ấy cũng không còn chút quan tâm nào.
Sau khi trở thành Hoàng hậu, lần đầu tiên ta bước vào đại lao.
Nhà lao tối tăm, ẩm thấp, mùi hôi thối xộc vào mũi, bốn bề kín mít, không có một chút ánh sáng.
Nghe thấy tiếng động, Giang Lệnh Nhan lập tức bật dậy, vẻ mặt lộ rõ sự phấn khích:
"Hoàng thượng! Hoàng thượng!"
"Hoàng thượng, là ngài đến thăm A Nhan sao?"
Ta từ trong bóng tối bước ra, ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu lên mặt ta, ta nhẹ nhàng cười:
"Ngươi thất vọng rồi, không phải Hoàng thượng. Là bản cung đến thăm ngươi."
Sắc mặt Giang Lệnh Nhan lập tức trở nên méo mó, đôi mắt mở to căm hận.
"Tiện nhân! Là ngươi đã hại ta!"
Nghe vậy, Tiểu Đào bên cạnh liền bước lên, tát mạnh hai cái vào mặt Giang Lệnh Nhan.
"To gan! Dám xúc phạm Hoàng hậu!"
Khóe miệng Giang Lệnh Nhan rỉ máu, nàng lẩm bẩm:
"Hoàng hậu... Hoàng hậu?"
"Ngươi là Hoàng hậu sao? Nếu không phải ngươi giẫm lên xác ta mà thăng tiến, làm sao ngươi có tư cách làm mẫu nghi thiên hạ?"
Ta lạnh lùng nhìn nàng ta, khẽ cười chế giễu:
"Nhìn ngươi thế này, bản cung thấy rất hài lòng."
"Tội nhân Giang Lệnh Nhan, xử trượng tội chết."
Vừa nghe xong, Giang Lệnh Nhan quỳ rạp xuống trước ta, túm lấy vạt áo ta, cầu xin tha thứ:
"Tội nhân biết lỗi, xin Hoàng hậu nương nương tha tội."
Ta thản nhiên rút áo ra khỏi tay nàng ta, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống:
"Điều ngươi sợ nhất là làm hại nữ nhi ta, lấy mạng đền mạng là điều rất công bằng."
Trước khi rời khỏi đại lao, ta nghe tiếng Giang Lệnh Nhan kêu gào thảm thiết, từ giọng hét chói tai dần trở nên yếu ớt, vô lực.
Khi bước ra khỏi đại lao, ta đón ánh sáng mặt trời rực rỡ.
Ôn Ninh đứng dưới ánh dương, nụ cười trong sáng, rực rỡ như ánh mặt trời, không vướng bận thế sự, một tiểu công chúa được yêu chiều hết mực.
Con bé chạy về phía ta, nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời rực cháy.
"A nương!"
Khoảnh khắc ấy, ta đã cảm thấy như vậy là đủ rồi.