KÝ TÚC XÁ CỦA TÔI CÓ 1 ĐẠI TIỂU THƯ - Chương 5:

Cập nhật lúc: 2024-09-12 04:18:37
Lượt xem: 1245

13

 

Gió lạnh mùa đông thổi qua, tôi ngồi bên lề đường ăn hết đồ ăn ngoài.

 

Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ tỏ ra yếu đuối một chút rồi ngoan ngoãn quay về xin lỗi. Ba mẹ chắc chắn cũng nghĩ rằng sau khi chịu khổ bên ngoài, tôi sẽ tự nhiên trở về nhận lỗi.

 

Nhưng bây giờ, tôi không hề do dự mà đặt ngay cho mình một phòng khách sạn trên điện thoại. Ba trăm một đêm, đầy đủ tiện nghi. Có tiền thật là sướng.

 

Ngồi trên giường khách sạn, tôi suy nghĩ về con đường sau này. Tôi không muốn quay lại ngôi nhà đó nữa, phải tìm một chỗ để thuê nhà.

 

Tôi học ngành thiết kế, trong kỳ nghỉ có thể nhận việc ngoài trường, còn khi ở trường thì có thể làm việc vặt cho đại tiểu thư để kiếm tiền. Dù sao cũng không đến mức chết đói.

 

Kiếp trước, tôi phải giúp Lâm Uyển Thanh duy trì hình tượng "con gái nhà giàu," mỗi tháng phải đưa cho cô ấy hơn mười ngàn đồng, so với bây giờ còn vất vả hơn nhiều.

 

Khi đã quyết định, tôi định đi ngủ.

 

Nhưng điện thoại lại reo lên. Bây giờ là mười giờ tối, ai lại gọi vào giờ này mà không sợ làm phiền giấc ngủ của người khác… Tôi nhìn vào điện thoại, quả nhiên là đại tiểu thư.

 

"Chuyện gì vậy, đại tiểu thư?"

 

"Cậu về nhà chưa?"

 

"Vừa mới về."

 

"Haiz, trả cậu một ngàn một ngày, đến đây chơi với mình một thời gian."

 

Tôi: "?!?"

 

Đại tiểu thư ngay trong đêm đã đặt vé máy bay cho tôi đi Thượng Hải.

 

Sáng sớm hôm sau, tôi hớn hở xuất hiện tại biệt thự của cô ấy.

 

Cô ấy chẳng hề quan tâm việc tôi không ở nhà với gia đình trong kỳ nghỉ đông. Trong nhận thức của cô ấy, tất cả mọi người xung quanh đều phải xoay quanh mình. Dù sao từ nhỏ đến lớn, những người muốn làm vừa lòng cô ấy cũng không vì Tết mà lơ là.

 

Hai kiếp cộng lại, đây là lần đầu tiên tôi đến nhà đại tiểu thư. Biệt thự của cô ấy còn xa hoa hơn tôi tưởng, lộng lẫy như một cung điện.

 

Đại tiểu thư mặc bộ đồ ngủ bằng cotton, nằm dài trên ghế sofa, chẳng có chút dáng vẻ nào của một tiểu thư nhà giàu.

 

Tôi đùa: "Đại tiểu thư, lão nô đã đến."

 

Cô ấy đáp: "Ừ, đi rót cho mình một cốc sữa."

 

Ba phút sau, tôi đưa cốc sữa cho cô ấy. Đại tiểu thư uống hai ngụm, gật đầu: 

 

"Vẫn là cậu làm mình thấy thoải mái nhất."

 

Nếu Lâm Uyển Thanh ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ chỉ tay vào mặt đại tiểu thư mà mắng cô ấy không coi tôi là con người, tùy tiện chà đạp lên lòng tự trọng của tôi. Nhưng tôi lại thuận theo lời cô ấy:

 

"Đó là vinh hạnh của lão nô."

 

Đại tiểu thư liếc tôi một cái: "Lâm Phi Ngư, cậu xem phim cổ trang nhiều quá rồi đấy."

 

14

 

Tôi ở nhà đại tiểu thư suốt mười ngày.

 

Nhà cô ấy có rất nhiều người giúp việc, không đến lượt tôi làm việc.

 

Công việc hàng ngày của tôi chỉ là cùng cô ấy ăn uống, xem phim, đọc tiểu thuyết. Cùng cô ấy tám chuyện, như thể tôi là một người bạn được trả tiền để chơi cùng.

 

Thật ra tôi cũng đã từng thắc mắc.

 

Với điều kiện như đại tiểu thư, lẽ ra cô ấy không thiếu bạn bè. Hơn nữa, những người bạn đó chắc chắn đều là con gái nhà giàu, có nhiều chủ đề chung hơn.

 

Nhưng nhìn cô ấy mặc đồ ngủ, ăn khoai tây chiên, nằm dài trên ghế sofa vừa xem chương trình giải trí vừa cười lớn, tôi lại nuốt thắc mắc của mình vào trong.

 

Kệ đi. Dù sao cũng có ăn có uống, còn được ở trong một biệt thự sang trọng thế này.

 

Đến ngày cuối năm, đại tiểu thư nhận được một cuộc điện thoại, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện Tết. Cô ấy ngạc nhiên hỏi tôi: 

 

"Cậu không về nhà ăn Tết sao? Người giúp việc nhà tôi mỗi năm vào thời gian này đều xin nghỉ ba ngày, tôi có thể thưởng cho cậu theo tiêu chuẩn của họ."

 

Tôi khoát tay: "Không về, tôi cãi nhau với gia đình rồi."

 

Đại tiểu thư nghe vậy thì tỏ ra hứng thú: "Ồ? Chuyện gì vậy?"

 

Tôi kể cho cô ấy nghe một số chuyện về những bất mãn của tôi đối với gia đình trong kiếp trước và kiếp này.

 

Nghe xong, cô ấy xoa cằm, nhưng không tỏ ra thương cảm.

 

"Tôi nghĩ cậu không cần nghĩ nhiều như vậy." Đại tiểu thư nói, "Có những bậc cha mẹ sinh con ra không phải để nuôi dưỡng tốt. Bố mẹ tôi cũng từ nhỏ đã không quan tâm tôi, không phải vì công việc, họ thực sự chẳng thèm đoái hoài đến tôi, nên tôi từ nhỏ đã không có tình cảm gì với họ. Tình yêu, dù là tình cảm gia đình hay tình yêu đôi lứa, khi cậu mạnh mẽ đến một mức độ nhất định, cậu sẽ thấy xung quanh luôn có những người sẵn sàng dành tình cảm cho cậu. Nhưng đối với tôi, nói về những chuyện tình cảm này, còn không bằng cảm xúc mà phim ảnh và chương trình giải trí mang lại."

 

Tôi nhìn cô ấy với vẻ kinh ngạc: "Đại tiểu thư, cậu đang an ủi tôi đấy à?"

 

Cô ấy vỗ nhẹ vào tôi: "Chỉ là để cậu cảm thấy yên tâm mà chơi với tôi thôi."

 

Đến mức này, tôi không thể không hỏi ra thắc mắc bấy lâu trong lòng:

 

"Nói về bạn bè, chẳng phải những tiểu thư con nhà giàu kia hợp với cậu hơn tôi sao?"

 

Nhắc đến chuyện này, đại tiểu thư tỏ vẻ chán ghét và phẩy tay:

 

"Tôi lớn lên bên ông nội, sau khi bố mẹ tôi qua đời mới được đưa về Thượng Hải. Lúc mới về, tôi cũng thử chơi với họ, nhưng họ không ăn đồ cay, cũng không xem Minh Tinh Đại Trinh Thám, nên tôi biết ngay là không cùng một con đường với họ."

 

Nghe vậy, tôi nhìn cô ấy với vẻ thương cảm:

 

 "Đại tiểu thư, không ngờ cậu đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hồi nhỏ chắc cậu đã chịu nhiều khổ cực lắm."

 

Cô ấy phẩy tay một cách hờ hững:

 

"Cũng bình thường thôi. Hồi đó ông nội tôi đứng thứ ba trong danh sách tỷ phú ở Bắc Kinh, gần đây mới leo lên vị trí thứ nhất, cuộc sống khi đó thực sự không thoải mái như bây giờ."

 

Tôi: "..."

 

Hóa ra kẻ ngốc có nhiều đau khổ chính là tôi.

 

15

 

Suốt kỳ nghỉ đông, tôi không quay về nhà.

 

Ba mẹ gọi cho tôi hai cuộc điện thoại. Cuộc đầu tiên là để trách móc. Cuộc thứ hai tôi không nghe máy. Sau đó, họ không gọi thêm lần nào nữa.

 

Tôi cũng không lo lắng về việc họ sẽ làm gì. Họ tự coi mình là "người có danh dự," nên nếu tôi không để ý đến họ, họ chỉ có thể lén lút chửi rủa tôi là đứa con bất hiếu, chứ chẳng dám làm gì hơn.

 

Khi khai giảng, đại tiểu thư hào phóng đặt cho tôi vé hạng thương gia, cùng cô ấy quay lại trường học.

 

Lâm Uyển Thanh đến sớm, thấy tôi và đại tiểu thư cùng xuất hiện, cô ấy lạnh lùng nói:

 

"Tao đã nói sao cả kỳ nghỉ dài như vậy mà lại không thấy mày về nhà, hóa ra là ôm lấy đùi vàng. Lâm Phi Ngư, mày vì tiền mà ngay cả gia đình cũng có thể bỏ rơi, mày có biết ba mẹ thất vọng về mày thế nào không?"

 

Tôi liếc nhìn số dư trong tài khoản ngân hàng. Nếu Lâm Uyển Thanh biết tôi đã kiếm được hơn hai mươi ngàn trong kỳ nghỉ đông này, cô ấy chắc sẽ tức đến nỗi ruột gan đều xoắn lại.

 

Sau kỳ nghỉ đông, mối quan hệ giữa tôi và đại tiểu thư càng trở nên thân thiết hơn. Điều này khiến cô ấy trở nên hào phóng hơn khi đưa tiền cho tôi. Sau học kỳ thứ hai, số dư trong tài khoản của tôi đã lên đến ba mươi ngàn.

 

Trong kỳ nghỉ hè, đại tiểu thư đi du lịch khắp nơi, không đưa tôi theo vì tôi cần đi làm thêm, dù sao thì cũng không thể hoàn toàn dựa vào đại tiểu thư để sống.

 

Vào ngày nghỉ, Lâm Uyển Thanh, người thường thích ở trong ký túc xá mà nói những lời mỉa mai, lần này hiếm khi không quay về.

 

Khi tôi thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi, bỗng nhận được điện thoại từ Chị ta:

 

"Lâm Phi Ngư, tao đang ở bệnh viện phụ sản, mày mau đến đây ngay!"

 

Tôi nhíu mày, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành. 

 

Vì tò mò, tôi vẫn quyết định đến xem tình hình. Ở hành lang đông đúc người qua lại, Lâm Uyển Thanh và bạn trai thân yêu của cô ấy, La Khải, đang cãi nhau ầm ĩ.

 

"Anh không phải đã nói đã làm biện pháp an toàn sao? Sao vẫn có thai được? Tôi không quan tâm, đứa con này tôi chắc chắn không muốn, anh mau đưa tiền cho tôi phá thai!"

 

La Khải nắm lấy tay cô ấy, đang nhẹ nhàng khuyên nhủ. Nhưng từ ánh mắt của anh ta, tôi có thể thấy một chút tính toán và gian xảo.

 

"Thanh Thanh, anh là thật sự thích em, và anh cũng thật sự mong chờ đứa bé này. Bây giờ đã có rồi, chúng ta hãy sinh nó ra, anh nhất định sẽ cưới em mà, giữ nó lại , được không?"

 

16

 

Lâm Uyển Thanh không chút do dự hất tay anh ta ra:

 

"Cưới tôi? Anh lấy gì để cưới tôi? Nhà anh nghèo như thế, lại còn là người ngoại tỉnh, bố mẹ tôi không đời nào đồng ý cho tôi lấy anh. Hơn nữa, chúng ta mới chỉ hai mươi mấy tuổi, làm sao gánh nổi trách nhiệm nuôi con? Đừng có mơ mộng viển vông nữa, mau đưa tiền cho tôi đi phá thai."

 

Lâm Uyển Thanh không phải là cô gái ngây thơ mà La Khải lừa được ở kiếp trước. Bề ngoài cô ta có vẻ thanh cao, nhưng thực ra không phải kẻ ngốc.

 

Nghe vậy, mặt La Khải lập tức sa sầm lại: "Cô chê tôi nghèo sao?"

 

Đến nước này, Lâm Uyển Thanh chẳng buồn quan tâm gì nữa, cô ta vốn dĩ đã quen nói lời khó nghe:

 

"Chẳng lẽ đó không phải sự thật à? Nếu anh có tiền thì đã không tìm đến tôi để yêu đương rồi."

 

Vẻ dịu dàng trên mặt La Khải biến mất, thay vào đó là sự đau đớn và trách móc:

 

"Lâm Uyển Thanh, tôi tưởng cô là người hiền lành, đơn thuần nên mới theo đuổi cô. Không ngờ cô cũng như những người khác, ham mê tiền bạc. Cô cứ chờ đi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ thành công, đến lúc đó dù cô có cầu xin, tôi cũng sẽ không thèm nhìn cô thêm một lần!"

 

Nói xong, anh ta quay người định rời đi. Nhưng Lâm Uyển Thanh kéo anh ta lại: "Đưa tiền phá thai đây!"

 

"Loại phụ nữ như cô không xứng đáng để tôi bỏ ra một xu nào!"

 

La Khải nói với vẻ độc ác, rồi bước đi nhanh chóng, như thể sợ rằng nếu chậm một giây thôi, anh ta sẽ bị buộc phải đưa tiền.

 

Tôi mặt không biểu cảm, cùng với tính năng quay video của điện thoại, đã tận hưởng trọn vẹn vở kịch này.

 

Lâm Uyển Thanh quay đầu lại thấy tôi, liền vui mừng nói:

 

"Tiểu Ngư, em đến đúng lúc lắm, chắc chắn em đã nghe thấy hết những gì vừa xảy ra rồi đúng không? Chị đã hỏi rồi, phá thai không đau tốn hơn sáu nghìn đồng, em mau đưa tiền cho chị đi."

 

Tôi bật cười nhìn chị ta : "Tại sao tôi phải đưa tiền cho chị?"

 

Chị ta đáp lại một cách tự nhiên:  

 

"Mày đã làm tay sai cho cái cô công chúa đó lâu như vậy, chắc chắn là mày có tiền mà. Đây là chuyện gấp, tao không có thời gian đùa giỡn với mày đâu, mau đưa tiền đây!"

 

Tôi lắc đầu:

 

 "Tôi sẽ không trả giá cho sai lầm của chị đâu."

 

Chị ta ngẩn ra một lúc, rồi sắc mặt trở nên độc ác: 

 

"Lâm Phi Ngư, mày kiếm được không ít tiền rồi mà, đến đưa sáu nghìn ra thôi mà cũng không muốn à? Mày là em gái ruột của tao đấy!"

 

Tôi cười khẩy: "Trong suốt một năm qua, khi tôi phải vất vả kiếm tiền ở ngoài kia, chị có bao giờ nhớ đến tôi không?"

 

Lâm Uyển Thanh sốt ruột: "Tao không muốn nói nhiều với mày. Hoặc mày đưa tiền, hoặc chúng ta cắt đứt quan hệ, sau này tao sẽ không lo cho mày nữa!"

 

Tôi cười: "Tôi còn đang mong chờ điều đó đây."

 

Thái độ dứt khoát của tôi đã khiến Lâm Uyển Thanh tức giận đến mức mất kiểm soát, chị ta hét lên:

 

"Lâm Phi Ngư, mày vì tiền mà không cần cả lương tâm nữa à, rồi mày sẽ gặp báo ứng, mày chắc chắn sẽ hối hận!"

 

"Ồ, ít nhất tôi còn có tiền, còn chị thì..."

 

Tôi khinh bỉ liếc nhìn chị ta thêm vài lần.

 

Không muốn tốn thêm lời với chị ta nữa, tôi quay người đi thẳng mà không chút do dự.

 

Tiện thể, tôi gửi đoạn video vừa quay lại cho giáo viên phụ trách và ba mẹ.

 

Bình luận