MỘT ĐỜI ÁO GIÁP, NỬA ĐỜI TƯƠNG TƯ - Chương 8:

Cập nhật lúc: 2025-05-16 03:30:01
Lượt xem: 258

Từ khi Tô Yên Nhiễm đặt chân đến đại mạc, mỗi lần Trần Tri Hạc nhìn thấy ta,


hàng lông mày hắn luôn nhíu lại, ánh mắt đầy sự chán ghét và khinh thường.


“Vãn Khê, nàng nhìn lại mình xem, ra thể thống gì nữa?


Nàng có gì khác gì đám võ phu thô lỗ đâu?”


“Rồi nhìn Tô Yên Nhiễm kìa, dịu dàng, hiểu chuyện, đúng là hình mẫu nữ tử nên có.”


Thế nhưng… ta là người từng thật sự sống chết ngoài chiến trường.


Được sống sót, đã là không dễ dàng gì.


Hắn dường như không thể – hoặc không muốn – hiểu điều đó.


Vậy nên ta cứ tưởng, là ta chưa đủ tốt.


Cứ tưởng, nữ nhân trên đời này… nên giống như Tô Yên Nhiễm mới đúng.


Cho đến hôm nay, Tiêu Đình Chu đích thân nói với ta——


Hắn lại yêu chính ta — cái người từng bị Trần Tri Hạc trăm lần chán ghét, ngàn lần khinh thường.


Nước mắt ta lặng lẽ tràn ra, chảy dài trên má, rơi xuống khuôn mặt của Tiêu Đình Chu.


Hắn lập tức lúng túng đến hoảng hốt:


“Vãn Khê, sao nàng lại khóc? Là ta khiến nàng đau lòng sao?”


Ta lắc đầu, vừa khóc vừa nhào vào lòng hắn.


Năm thứ năm kể từ khi phụ thân và huynh trưởng rời xa nhân thế,


ta… dường như đã một lần nữa có lại cảm giác có người thân.


15


Lần nữa gặp lại Trần Tri Hạc là ba năm sau.


Hắn bị cấm túc trong phủ suốt ba năm, mãi đến khi đại ca hắn — Trần Tri Dự — hồi kinh bẩm chức.


Ngày Trần Tri Hạc cùng huynh trưởng vào cung diện thánh, lại trùng đúng hôm bệ hạ khảo nghiệm võ nghệ các hoàng tử.


Ta cầm kiếm, đứng trước mặt bệ hạ, lần lượt đánh ngã từng người một.


Bệ hạ khẽ thở dài:


“Các ngươi dù gì cũng theo học với Hoàng thẩm hai năm rồi, sao vẫn vô dụng thế này?”


Lục hoàng tử – nhỏ tuổi nhất – lập tức nịnh nọt giữa đại điện:


“Phụ hoàng! Hoàng thẩm dù gì cũng là đại anh hùng từng ra chiến trường, chúng nhi thần sao có thể so được!”


“Phải đấy.”


Bệ hạ gật đầu tỏ vẻ đồng tình.


“Dù sao thì khi Hoàng thẩm các ngươi hồi kinh, trên người vẫn còn mang đầy vết thương do tên bắn.”


“Ngươi nói xem, có đúng không, ái khanh Trần?”


Thấy vậy, Trần Tri Dự vội kéo đệ đệ quỳ xuống:


“Tiểu đệ thần năm đó còn trẻ dại, xin bệ hạ lượng thứ.”


Bệ hạ nhàn nhạt xoay chuỗi ngọc trong tay, cất giọng hờ hững:


“Phụ thân và huynh trưởng của Tống tiểu tướng quân đều đã mất, nàng thay cha thống lĩnh ba quân khi mới mười hai tuổi thôi đấy.”


Câu nói ấy… vừa là lời cảnh tỉnh, vừa là lời cảnh cáo.


Bốn vết thương do tên bắn trên người ta — chính là lưỡi dao treo lơ lửng trên đầu Trần gia.


Chỉ cần bệ hạ không vừa ý, lưỡi dao ấy có thể lập tức giáng xuống.


“Thôi được rồi, chuyện cũ không cần nhắc lại nữa. Vãn Khê, hôm nay trời quang đãng, nàng dẫn Thái tử đến đại doanh ngoại thành, dạy hắn luyện binh đi.”


“Tuân chỉ.”


Khi ta quay người rời đi, phía sau truyền đến giọng bệ hạ hỏi Trần Tri Dự:


“Nghe nói Tống tiểu tướng quân ngoài chiến trường, có phong thái rất giống huynh trưởng nàng?”


“Bẩm, đúng vậy. Tống gia dũng mãnh thiện chiến, tính tình kiên cường, cho dù là nữ tử… cũng chưa từng chịu thua ai.”


“Thế nên đấy… vị đệ đệ si tình của trẫm, mới chẳng nỡ nhốt nàng vào nơi khuê phòng chật hẹp…”


16


Sau khi Trần Tri Hạc được giải trừ cấm túc, ta quả thật thường xuyên chạm mặt hắn.


Trên đường tiến cung giảng dạy cho các hoàng tử, ta thấy hắn đang ngồi ven đường ăn hoành thánh.


Lúc đến doanh trại ngoại thành luyện binh, hắn lại loanh quanh lởn vởn gần đó.


Đến khi Tiêu Đình Chu vì ghen tuông mà giày vò ta suốt một đêm chỉ vì hắn, ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, gọi hắn lại.


“Trần Tri Hạc, ngươi là chó hoang à?”


Hắn vội vàng chạy tới bên ta, còn chưa kịp nở nụ cười, nghe ta nói thế thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.


“Vãn Khê… cầu xin nàng, đừng đối xử với ta như vậy…”


Đôi mắt hắn đỏ hoe.


“Nói đi, bám theo ta muốn làm gì? Lại nghĩ ra chiêu gì mới để lấy mạng ta nữa à?”


Trần Tri Hạc cuống cuồng lắc đầu, ánh mắt đầy khẩn thiết:


“Không phải! Nàng hiểu lầm ta rồi! Ta… ta chỉ muốn giải thích, thật ra trước kia, trong lòng ta là có nàng…”


“Ồ? Nhưng ta thì không cần cái gọi là ‘trong lòng ngươi có ta’.


Hơn nữa… những gì ngươi đã gây ra cho ta, vĩnh viễn không thể bù đắp.”


Trần Tri Hạc ngượng ngùng cúi đầu, không thốt nên lời.


“Đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.”


Ta xoay người, bước về phía đại doanh.


“Tống Vãn Khê! Từ nay cô vân độc hạc bay, nguyện nàng…”


Trong lúc Trần Tri Hạc nghiêng người, lớn tiếng đọc câu thơ chan chứa bi thương, một bà lão từ phía trước lặng lẽ bước qua.


Lợi dụng lúc hắn không để ý, bà ta bất ngờ rút dao ngắn, đâm thẳng vào bụng hắn.


Trần Tri Hạc trợn to mắt, ngã vật xuống đất.


“Ngươi hại chết con trai ta… thì nên lấy mạng đền mạng!”


“Con trai bà… là ai…”


Máu tươi tuôn trào từ vết thương trên bụng hắn, nhanh chóng nhuộm đỏ cả nền đất.


“Con trai ta tên là Lưu Đại Tráng, được Tống Thiếu tướng quân ban tên là Ô Ô.”


Lão bà vừa dứt lời, liền rút dao ra, lại hung hăng đâm thêm mấy nhát nữa vào người Trần Tri Hạc.


Người phụ nữ ấy, là một dân chạy nạn đến kinh thành từ hơn mười năm trước.


Trên đường trốn loạn, bà đã lạc mất đứa con trai duy nhất.


Mãi cho đến gần đây, khi đến đại doanh đưa củi cho bếp hậu, bà vô tình nghe được chuyện về Ô Ô.


Là một người mẹ, bà chỉ muốn báo thù cho con mình.


Và ta — không cách nào ngăn cản điều đó.


Mười năm chinh chiến nơi Mạc Bắc,


“kẻ như hắn” — chết cũng không đáng tiếc.


Vừa bước vào đại doanh, ta liền bị Tiêu Đình Chu kéo vào lòng.


“Nay nàng đã có thai rồi, thì đừng để hài tử nhìn thấy những thứ dơ bẩn ấy nữa. Những chuyện còn lại, để ta lo.”


“Ừm.”


Ta khẽ gật đầu.


Lại một tháng Hai đẹp trời, mai trong doanh nở rộ rực rỡ.


Chỉ là… năm nay đầu xuân, không còn tuyết rơi.


( Hoàn )

Bình luận