Ông Trùm Bắc Kinh theo đuổi người tình cũ - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-09-20 03:26:53
Lượt xem: 10325
14
"Ừm, ký giấy đi," tôi nằm trên ghế sofa, mắt nhìn bóng dáng Phó Thời Ngôn đang bận rộn trong bếp.
Tôi tiếp tục nói, "Tôi đã từng nói, nếu anh có con riêng, tôi nhất định sẽ ly hôn với anh."
Giang Thần Niên hít một hơi sâu, giọng điệu có chút cứng ngắc: "Vợ à, ai nói là anh sẽ để cô ta sinh con ra?"
"Anh chỉ yêu mình em, và chỉ có em mới có thể có con của anh."
Tôi cười khẽ: "Tuỳ anh, nhưng dù không có con riêng, tôi cũng định ly hôn với anh rồi."
Giang Thần Niên nghẹn lời, hồi lâu sau, anh ta cắn răng hỏi: "Là vì thằng nhóc đó sao?"
Tôi lạnh lùng đáp, "Ừ."
Tiếng ly tách vỡ vụn vang lên rõ ràng từ đầu dây bên kia.
Giọng Giang Thần Niên mất đi sự bình tĩnh thường ngày, anh ta đột nhiên trở nên giận dữ:
"Tống Thanh Chỉ, có phải em cố tình trả thù tôi không?"
"Tôi nói cho em biết, tôi không đời nào ly hôn! Tôi cũng không để em và thằng nhóc đó ở bên nhau!"
Tôi lặng lẽ lắng nghe giọng nói của anh ta dần trở nên mất kiểm soát, rồi cảm thấy bực bội.
"Giang Thần Niên, giữ lại chút thể diện cuối cùng cho bản thân đi."
"Nếu hôm nay anh không ký giấy, tôi sẽ trực tiếp kiện ra tòa để ly hôn."
"Anh biết đấy, nếu tôi muốn ly hôn, anh không thể ngăn cản được."
Nói xong, tôi không quan tâm đến giọng nói run rẩy của Giang Thần Niên, cúp máy ngay lập tức.
Phía bên cạnh, Phó Thời Ngôn dường như đã nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi, ánh mắt cậu ta có chút ngại ngùng và lắp bắp hỏi:
"Chị... chị định ly hôn thật sao? Có phải là vì... em?"
Tôi biết cậu ta đã hiểu nhầm, nên giải thích thẳng thắn: "Không liên quan đến cậu, đơn giản là tôi không muốn tiếp tục với anh ta nữa."
Đối với Phó Thời Ngôn, tôi vẫn chưa có tình cảm sâu sắc, chỉ là muốn có một người bên cạnh và cậu ta vừa hay là người khiến tôi cảm thấy hứng thú.
"Căn nhà này tôi tặng cậu, sau này nếu có nhu cầu gì về tài nguyên trong giới giải trí, tôi cũng có thể giúp cậu giải quyết."
Tôi đứng dậy, nhìn cậu ta rồi nói thêm, "Yêu cầu của tôi không nhiều, chỉ cần cậu nghe lời và giữ lòng chung thủy."
Phó Thời Ngôn nghe xong, môi mím lại:
"Tống tiểu thư, một khi tôi đã nhận được lợi ích từ chị, tôi sẽ cố gắng trở thành một người tình đạt tiêu chuẩn."
"Nghe lời và giữ chung thủy chỉ là điều cơ bản, chị hoàn toàn có thể yêu cầu nhiều hơn từ tôi."
Tôi cười khẽ, thấy cậu ta thật biết điều.
"Được rồi, chiều nay theo tôi ra ngoài làm người xách đồ đi."
15
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ Phó Thời Ngôn là một người mới bước chân vào làng giải trí, nên cũng không chú ý nhiều. Cho đến khi đi mua sắm và liên tục bị nhiều người chụp lén, tôi mới nhận ra cậu ta đã nổi tiếng trong giới rồi.
Lần trước, cậu ta bị một kẻ có sở thích biến thái lừa, cũng vì vừa đóng một vai diễn nổi bật và thu hút được nhiều sự chú ý. Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy gương mặt mình xuất hiện trên bảng tìm kiếm nóng.
"Tống Tiểu thư, là tôi đã gây rắc rối cho cô rồi." Phó Thời Ngôn liên lạc với người quản lý xong, vẻ mặt hối lỗi nói với tôi.
Tôi chỉ xoa xoa trán rồi phẩy tay không quan tâm.
Nhưng có người khác lại rất để ý.
Cơn sóng dư luận ngày càng leo thang, cư dân mạng nhanh chóng moi ra thân phận của tôi. Những người trong giới không dám lên tiếng xác nhận tôi đã kết hôn, vì vậy rất nhiều cư dân mạng ghen tị, nghĩ rằng Phó Thời Ngôn đã tìm được một “bạch phú mỹ” (tiểu thư nhà giàu xinh đẹp).
Tôi đột nhiên nhận ra sự việc này giống hệt như lần của Giang Thần Niên trước đây.
"Thật thú vị." Tôi mỉm cười, dùng tài khoản Weibo của công ty mình để theo dõi Weibo của Phó Thời Ngôn.
Ngay lập tức, bảng xếp hạng tìm kiếm lại nổ tung. Đến tối, khi Phó Thời Ngôn trở về, gương mặt cậu ta rõ ràng đã sáng lên vì vui mừng.
"Tôi còn tưởng cô sẽ bỏ rơi tôi rồi chứ."
"Chưa nhìn thấy Weibo à?" Tôi nhấp một ngụm cà phê, nói.
Phó Thời Ngôn lúc này mới nhớ ra và mở điện thoại.
"Chuyện này có ảnh hưởng lớn đến cậu không?" Tôi hỏi.
"Không nhiều." Phó Thời Ngôn nhìn xong điện thoại, ngoan ngoãn trả lời: "Tôi sống nhờ diễn xuất, không phải thần tượng."
Nói chung, có giảm fan nhưng không ảnh hưởng đến việc nhận vai.
Tôi gật đầu, rồi vẫy cậu ta lại gần. Cậu ta nghiêng đầu nhìn vào mắt tôi, sau đó ôm lấy tôi.
Ánh mắt tôi rơi vào đôi môi của cậu ta,Phó Thời Ngôn có khuôn mặt rất tinh tế, đặc biệt là đôi mắt, tiếp đó là đôi môi.
Cảm nhận được ánh mắt của tôi, tai cậu ta ửng đỏ. Cậu cúi xuống hôn tôi.
Nụ hôn kéo dài, sau đó là những lớp áo dần được tháo ra.
Cho đến khi chuông cửa vang lên.
16
Tôi mở mắt và nhìn thấy khuôn mặt Phó Thời Ngôn đang lúng túng vì bị cảm xúc chi phối. Trên môi cậu ta vẫn còn vệt son của tôi.
"Ra mở cửa đi," tôi nói.
Cậu ta nuốt nước bọt, "Ừ" một tiếng rồi bước nhanh ra ngoài.
Sau đó, tôi nghe thấy giọng của Giang Thần Niên: "Mày đang làm cái quái gì vậy?!"
Tôi cau mày, chỉnh lại trang phục rồi đi ra ngoài.
Vừa bước ra, tôi thấy Giang Thần Niên đang túm lấy cổ áo Phó Thời Ngôn, mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào vết son trên môi và dấu hôn trên cổ cậu ta. Khi nhìn thấy tôi, cơn giận trong mắt anh ta càng thêm bùng cháy.
Anh ta gần như gầm lên: "Hai người ngủ với nhau rồi phải không?!"
Tôi biết tình trạng hiện tại của mình cũng giống với Phó Thời Ngôn, nhưng tôi không hề thấy áy náy chút nào.
Tôi đã khởi kiện ly hôn với Giang Thần Niên, dù anh ta không đồng ý, tôi nhất định cũng sẽ ly hôn.
"Anh đang làm phiền đến thú vui của tôi đấy," tôi lạnh lùng nói.
Giang Thần Niên mắt đỏ ngầu, ngực phập phồng vì tức giận. Anh ta nói thêm:
"Vợ à, chúng ta còn chưa ly hôn, em vội vàng đến thế để khoe khoang tình cảm với gã này, không sợ người ta phát hiện ra em đã có chồng sao?!"
Phó Thời Ngôn nghe vậy liền hỏi với vẻ khó hiểu: "Nhưng tôi nhớ rằng Giang tiên sinh cũng đã công khai mối quan hệ với cô Lâm trước đám đông mà?"
Tôi bật cười nhìn Giang Thần Niên, thấy anh ta gần như phát điên.
"Anh thấy không, tôi chỉ làm điều tương tự như anh thôi. Sao khi đến lượt mình, anh lại không thể chấp nhận được?"
Giang Thần Niên không nói được lời nào.
Lúc này, Lâm Uyển Uyển từ phía sau anh ta bước ra.
"Thần Niên, nếu Giang phu nhân đã có tình mới, chúng ta cũng không cần làm phiền cô ấy nữa."
Tôi nhìn cô ta, cười nhẹ: "Đừng gọi là Giang phu nhân nữa, sắp không phải là tôi rồi."
Câu nói đó khiến biểu cảm của Giang Thần Niên đơ lại. Anh ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh của tôi, cuối cùng nhận ra rằng tôi thực sự định ly hôn với anh ta.
Khi mở miệng lại, giọng anh ta khàn khàn pha lẫn chút đau đớn: "Chúng ta có gần hai mươi năm tình cảm, em thực sự không cần anh nữa sao?"