TÔI LÀ VỢ KHÔNG PHẢI NGƯỜI SINH NỞ - Chương 9:
Cập nhật lúc: 2025-05-19 15:47:53
Lượt xem: 6100
“Đúng là con tôi không phải của anh. Nhưng lúc cưới anh tôi đã mang thai rồi! Bố đứa trẻ gặp tai nạn qua đời, đứa bé là giọt máu cuối cùng của anh ấy. Tôi phải giữ lại! Tôi lừa dối anh là lỗi của tôi. Nếu anh không thể chấp nhận, anh có thể ly hôn, nhưng anh không có quyền đánh tôi, càng không có quyền đánh con. Chúng tôi mắc nợ gì anh?!”
Hạ Khôn tức tối:
“Cho dù cô có lý, tôi cũng không thể nuôi con người khác!”
Nhược Nhược gào lên:
“Vậy thì anh đi mà chữa bệnh! Vô sinh mà còn mặt dày bắt người khác chịu tội thay? Không sinh được con mà còn trút giận lên người khác, anh không có tư cách làm người chồng, càng không có tư cách làm cha!”
Lời cô vừa dứt, đám đông xôn xao, chỉ trỏ bàn tán không dứt.
Hạ Khôn đỏ mặt tía tai, xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Nhược Nhược quay sang tôi, nói dứt khoát: “Chị, cái chết của bố Hạ Khôn không liên quan gì đến chị! Chị không cần áy náy, càng không cần đưa anh ta 2 tỷ! Còn số tiền 2 tỷ em mang đi, vốn dĩ là của em – là tiền bồi thường từ bố mẹ bạn trai cũ, họ giao cho em để nuôi con, không liên quan gì đến Hạ Khôn!”
Hạ Khôn gào lên:
“Cô nói vớ vẩn gì đấy?! Cô có biết luật hôn nhân không? Sau khi kết hôn, tiền là tài sản chung! 2 tỷ đó là có trong thời gian chúng ta là vợ chồng, là tài sản chung, cô không có quyền giữ hết!”
Nhược Nhược giận tím mặt:
“2 tỷ đó không phải thu nhập của vợ chồng! Đó là tiền bồi thường từ bố mẹ đứa trẻ – tiền dùng để nuôi con trai tôi! Họ không đưa tôi để tiêu xài, mà là để lo cho đứa bé. Đó là tiền bố ruột thằng bé đánh đổi bằng mạng sống!”
Nói đến đây, nước mắt cô ấy rơi lã chã.
“Bố mẹ anh từ lúc biết đứa trẻ không phải con ruột mình, đã ghét bỏ mẹ con tôi ra mặt, ngày nào cũng bóng gió mỉa mai, lời nói cay nghiệt. Còn anh, với tư cách là chồng tôi, không những không bênh vực, mà suốt ngày đánh mắng vợ con. Anh đối xử với chúng tôi như thế, có tư cách gì đòi tiền trợ cấp – số tiền mà cha ruột đứa bé phải đánh đổi bằng mạng sống?”
“Anh đánh bạc thua mất nhà, khiến cha anh tức đến chết, mẹ anh hóa điên, rồi đổ hết lỗi lên đầu tôi. Đến cả vợ cũ đã ly hôn ba năm cũng không tha, còn mở miệng đòi một trăm tỷ, anh không thấy nhục à?!”
Hạ Khôn đỏ mặt, gượng gạo cãi: “Anh nhục chỗ nào? Năm xưa ly hôn với Trần Lệ, mẹ anh đưa cho cô ấy 500 triệu, anh cũng đưa hết 600 triệu tiết kiệm. Giờ anh khó khăn, cô ấy giàu thế, không nên giúp đỡ một chút sao?”
Nhược Nhược bật cười đầy khinh bỉ: “Nói hay thật đấy! 500 triệu đó là tiền Trần Lệ đi làm ở xưởng may suốt tám năm mà tích góp được. Suốt tám năm kết hôn, cô ấy chưa xài một đồng lương của anh, còn anh thì tháng nào cũng giành hết tiền cô ấy gửi về. Đến khi ly hôn, đương nhiên cô ấy phải lấy lại phần của mình!”
“Còn 600 triệu kia, anh có thật lòng muốn đưa không? Rõ ràng là anh và cả nhà anh đánh người ta đến thương tích, sợ bị kiện mới lấy tiền ra để hòa giải!”
“Trần Lệ lấy anh tám năm, quần quật như trâu như ngựa, chịu đủ tủi nhục, cuối cùng bị anh vứt bỏ không thương tiếc. Anh đối xử như vậy với người ta, còn định giở trò tống tiền một trăm tỷ? Đúng là tham đến phát điên rồi!”
Nói đến đây, Nhược Nhược tức đến thở dốc, chống nạnh nói tiếp: “Thôi khỏi nói nữa! Cãi với người như anh chỉ tổ uổng hơi! Tôi quay lại đây không vì chuyện gì khác, chỉ để nộp đơn ly hôn và kiện anh tội bạo hành vợ con. Đồ cặn bã, cứ chờ ra hầu tòa đi!”
Sau lời vạch trần đanh thép của Nhược Nhược, dư luận lập tức xoay chiều.
Mọi người bắt đầu mắng chửi Hạ Khôn tới tấp, ai nấy đều cảm thấy bất bình thay cho tôi và Nhược Nhược.
Chu Chính lạnh mặt bước đến trước mặt Hạ Khôn: “Anh đã cấu thành hành vi tống tiền. Mau hoàn trả lại tấm séc!”
Cuối cùng, Hạ Khôn cũng nhận ra thực tế, không chỉ ngoan ngoãn trả lại séc cho tôi, mà còn quỳ xuống trước mặt Nhược Nhược.
“Nhược Nhược, anh sai rồi! Anh không nên tổn thương em và con. Em đừng kiện nữa, anh đồng ý ly hôn!”
Nhưng Nhược Nhược lạnh lùng đáp: “Muộn rồi. Tất cả bằng chứng anh bạo hành vợ con, tôi đã nộp cho cơ quan chức năng rồi!”
Hạ Khôn nghe xong, chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất.
Mọi chuyện trên đời đều có nhân quả. Thiện ác đến cuối cùng đều sẽ có báo ứng.
Ân oán giữa tôi và nhà họ Hạ, đến đây xem như kết thúc.
Còn kết cục của họ sau này ra sao, tôi cũng chẳng buồn quan tâm.
Sau sự việc đó, tôi và Nhược Nhược trở thành bạn bè.
Tôi không còn ra ngoài thường xuyên, chỉ quanh quẩn ở nhà chăm con, thi thoảng quay vài clip ngắn, sống một cuộc đời an yên, giản dị.
Ba tháng sau, tôi lại phát hiện mình mang thai.Kết quả kiểm tra cho thấy… lần này lại là sinh tư.
Tôi thật sự không muốn sinh nữa, nhưng cũng không nỡ bỏ đi bốn sinh linh vô tội này.
Vì vậy, tôi bàn với Dương Khang: “Chồng à, sau lần sinh này, anh đưa em đi triệt sản nhé…”
Dương Khang lắc đầu: “Không cần đâu. Anh đã triệt sản rồi.”
“Chồng…” – Tôi nghẹn lời, không biết nên nói gì, chỉ biết ôm chầm lấy anh, nước mắt rơi đầy trong hạnh phúc…