ANH TRAI CHUỐC SAY TRÙM TRƯỜNG RỒI NÉM CHO TÔI - Chương 1:
Cập nhật lúc: 2024-09-18 10:32:03
Lượt xem: 4633
Tôi có một ông anh trai "thích ra zẻ".
Anh ấy luôn tạo dựng hình tượng bên ngoài là một ông anh trai cưng chiều em gái hết mực.
Hồi nhỏ, khi các cô bé khác có váy đẹp, anh cũng cắn răng mua cho tôi một chiếc.
Lớn lên, khi các cô gái khác có bạn trai đẹp, anh trai liền chuốc say cậu bạn đẹp trai nhất rồi "nhét" cho tôi.
Giọng anh đầy tự hào: "Những gì người khác có, em gái anh cũng phải có!”
Tôi nhìn đại ca phản diện đang say mèm kia, run rẩy: "Cái này thì em không dám nhận đâu!"
01
Anh tôi từ nhỏ đã thích ra vẻ.
Năm tôi bốn tuổi, anh ấy bảy tuổi.
Cha mẹ bận rộn với công việc, không thể chăm sóc hai đứa trẻ là tôi và anh trai tôi, nên đã nghĩ đến việc gửi tôi đến nhà họ hàng một thời gian, nhưng không ngờ.
Chúng tôi còn chưa bước ra khỏi nhà, đã gặp Mạnh Vân Xuyên vừa tan học về.
Bên cạnh Mạnh Vân Xuyên còn có vài nam sinh cùng lớp, nhìn thấy tôi với hai bím tóc tết, ngây thơ, họ bắt đầu nói luyên thuyên.
"Oa, Mạnh Vân Xuyên, cậu còn có em gái à!"
"Em gái cậu dễ thương quá! Có thể cho cô bé chơi cùng với chúng tôi không!"
"Đúng vậy, đúng vậy!"
Được bạn bè cùng trang lứa khen ngợi như vậy, mắt anh tôi sáng rực, cằm hất nhẹ lên, có chút đắc ý: "Tất nhiên rồi, em gái tôi rất bám tôi."
Tôi, người chuẩn bị đi đến nhà họ hàng: "?"
Tôi nhìn cậu bé nói dối không chớp mắt kia, im lặng.
Thích ra vẻ chẳng lẽ là cách tự bảo vệ mình của một nhân vật phụ mờ nhạt ư?
02
Đúng vậy.
Tôi là người xuyên sách, nhưng không phải nữ chính, cũng không phải nữ phụ độc ác, mà chỉ là một nhân vật quần chúng bình thường mà thôi.
Cả nhà tôi, người duy nhất có chút đất diễn chính là anh trai thích làm màu của tôi.
Anh ấy sẽ vì không ưa nổi một nhân vật phản diện có xuất thân thấp kém nhưng lại kiêu ngạo ở trường mà nhắm vào người đó, bị vả mặt, rồi lại nhắm vào, cuối cùng vì bị kích động mà ra tay đánh người, bị đuổi học, sống u uất, lớn lên cũng chẳng làm nên trò trống gì, có kết cục bi thảm.
Đúng chuẩn hình mẫu của nhân vật bia đỡ đạn.
Đọc xong cả cuốn sách, tôi chỉ thấy anh ấy tự làm tự chịu, chẳng cảm thấy đáng thương chút nào.
Nhưng mẹ tôi không biết "bản chất" của anh ấy, lại không muốn làm mất mặt anh trước mặt mọi người, nên kéo anh ra một góc, nhẹ giọng nói: "Vân Xuyên, chúng ta phải đưa em con sang nhà người thân ở một thời gian, không thể để em chơi với bạn bè của con được."
Không thể?!
Câu này chẳng khác nào đang vả mặt anh trai tôi trước đám đông!
Mặt anh bỗng đỏ bừng, mắt trợn tròn. Ngay sau đó, anh chộp lấy tay mẹ, khí thế sụp đổ, khẩn thiết cầu xin: "Mẹ ơi, con lớn rồi, con có thể chăm sóc tốt cho em mà! Đừng đưa em đi..."
Nói đến cuối câu, giọng anh nghẹn lại.
Mẹ tôi khó xử nhìn ba tôi, nhưng vẫn không yên tâm: "Con chắc chắn là có thể chăm sóc tốt cho em chứ?"
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của bạn bè, anh vỗ ngực cam đoan: "Đương nhiên, chỉ cần con còn sống, tuyệt đối không để em gái phải chịu thiệt thòi chút nào!"
Tôi: Có quỷ mới tin anh!
3
Nhưng bố mẹ tôi lại tin.
Thế là tôi được ở lại nhà.
Bố mẹ đi làm từ sáng sớm đến tối mịt, còn anh trai tôi vẫn phải đi học.
Tôi vốn nghĩ anh chỉ nói vậy thôi, vì trường tiểu học cách nhà cũng không gần lắm, lại đúng vào tháng Sáu, buổi trưa nắng gắt. Tôi đã chuẩn bị tự mình xoay sở. Thế nhưng ngay khoảnh khắc đó, cánh cửa nhà bỗng bật mở.
Tiếng thở dốc từ xa vang tới.
Tôi quay đầu lại, thấy thằng nhóc mặt đỏ bừng, vừa kéo cổ áo quạt mát, vừa đá văng đôi giày, rõ ràng là nóng không chịu nổi.
Chắc là anh ấy đã chạy về nhà, thở phì phò, vừa thấy tôi nhìn chằm chằm vào anh, giọng còn vương chút trẻ con: "Em gái chờ tí nhé, anh nghỉ một chút rồi sẽ hâm cơm cho em!"
Tôi chớp mắt, có chút ngạc nhiên.
Anh ấy thật sự chạy về sao?
Có lẽ sợ tôi đói thật, Mạnh Vân Xuyên chưa nghỉ được mấy phút đã lững thững bước vào bếp. Mới chỉ học lớp một, người anh còn chưa cao quá mặt bếp, phải kéo ghế lên để với, cố gắng bỏ thức ăn mẹ đã nấu sẵn vào lò vi sóng.
Ba phút sau.
Tiếng "đinh" vừa vang lên, anh liền đưa tay ra lấy ngay!
Tôi trợn mắt, vội bước tới: "Đừng—"
Chưa kịp nói hết câu.
"Choang!" Một tiếng vang lớn, cái đĩa rơi xuống vỡ tan tành.
Mạnh Vân Xuyên ôm ngón tay, đau đớn kêu la, nhưng còn chưa kịp hồi phục, anh liếc nhìn thấy mảnh vỡ và vết máu trên sàn, liền sững sờ.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh, cúi xuống, thấy mảnh sứ vỡ đâm vào chân tôi, máu rỉ ra từng chút.
Còn chưa kịp nói gì, Mạnh Vân Xuyên đã hoảng loạn trước, chẳng màng đến vết bỏng trên tay, anh cúi xuống xem vết thương của tôi, giọng gấp gáp: "Em gái, em gái chảy máu rồi! Đừng sợ nhé, có anh ở đây!"
Tôi đáp lại, đầy chán nản: "Em đâu có sợ—"
Nhưng ngay khoảnh khắc đó.
Thằng nhóc ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe, lấp lánh nước, như thể chỉ chực khóc òa, nhưng lại cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
Đột nhiên, tôi cảm thấy tim mình như bị gõ nhẹ một cái.
Tôi bật cười.
Rõ ràng là chính anh ấy sợ muốn chết, còn cố tỏ vẻ làm gì.
Nhưng...
Hình như, cũng không đến nỗi đáng ghét lắm.