ANH TRAI CHUỐC SAY TRÙM TRƯỜNG RỒI NÉM CHO TÔI - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-09-18 10:33:52
Lượt xem: 6590
13
Chu Hạ Quy ở nhà tôi mãi đến Tết.
Trong khoảng thời gian này, cậu ấy và anh trai tôi cư xử rất bình thường, giống như những người bạn thân thiết.
Tôi tạm thời yên tâm hơn.
Thời gian thấm thoát như thoi đưa, đã đến lúc sắm sửa đồ để đón Tết.
Mẹ giao nhiệm vụ này cho tôi và anh trai.
Chu Hạ Quy là khách, nhưng cũng đến giúp đỡ.
Có người ngoài ở đó, tính cách khoe mẽ của anh trai tôi lập tức bộc phát.
"Em gái thích cái này! Lấy thêm chút nữa!"
"Thạch rau câu! Mua! Sữa Ông Thọ! Mua luôn!"
"..."
Dù tôi rất cảm động, nhưng đến lúc thanh toán, tôi không dám động đậy.
Anh trai nhìn chằm chằm vào dãy số trên hóa đơn, mặt mày xanh lét.
Tôi chỉ biết ôm trán, vì đã vượt xa ngân sách mà bố mẹ giao.
Nhưng để giữ vững hình tượng "cưng chiều em gái" trước mặt Chu Hạ Quy, anh vẫn cắn răng thanh toán.
Cuối cùng, anh thở dài đau đớn: "Ví tiền của anh phá sản rồi."
Tôi suýt bật cười thành tiếng.
Nhưng đối diện với ánh mắt đầy u oán của anh, tôi cố nhịn lại.
Khi chúng tôi vất vả mang đống đồ về nhà, bố mẹ cũng ngạc nhiên không kém.
May là có Chu Hạ Quy ở đó, nên anh trai tôi không bị "thưởng" cho một trận đòn với cây roi tre.
Đêm Giao Thừa luôn rất bận rộn, không khí rộn ràng.
Anh trai tôi đi giúp bố làm việc, trong phòng khách lúc đó chỉ còn lại tôi và Chu Hạ Quy.
Cậu thiếu niên ngồi ngay ngắn, ánh mắt cụp xuống, quanh thân tỏa ra một cảm giác cô độc, không hợp với không khí nhộn nhịp xung quanh.
Tôi bỗng nhớ đến cốt truyện.
Từ khi còn nhỏ, bố mẹ Chu Hạ Quy đã ly hôn. Cậu theo mẹ, sau này mẹ cậu tái hôn với một người giàu có và sinh thêm một đứa em trai, khiến cậu trở thành người thừa thãi.
Mẹ cậu, vì không muốn cậu phá hỏng hạnh phúc mình khó khăn mới có được, đã đá cậu về cho ông bố nghiện rượu.
Cậu ở với mẹ vài năm nhưng không mang về được nhiều tiền, nên thường xuyên bị đánh đập. Lâu dần, cậu trở nên lạnh lùng, cô độc, ánh mắt luôn mang vẻ đề phòng giống như một con thú hoang.
Tôi suy nghĩ một lát, rồi cầm một quả cam, đưa qua cho cậu ta, tự nhiên nói: "Anh Hạ Quy, anh ăn cam không?"
Bất ngờ nghe thấy tôi gọi, cậu thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt ngơ ngác đối diện với đôi mắt tràn đầy ý cười của tôi.
Ánh mắt cậu thoáng chao đảo, hồi lâu sau mới hoàn hồn, đưa tay ra nhận lấy quả cam từ tay tôi, giọng trầm lạnh: "Cảm ơn."
Bàn tay của cậu rất đẹp, dài và trắng, các khớp ngón tay rõ ràng.
Tôi nhìn một lúc, trong lòng thầm cảm thán, không hổ là nhân vật chính.
Đẹp trai đến thế này, dù là trước hay sau khi xuyên vào truyện, tôi chưa từng thấy ai đẹp đến vậy!
Đúng là thần tiên!
Quả nhiên là "tiên phẩm"!
Không xa chỗ tôi, anh trai tôi đang dán hoa cửa sổ, đột nhiên thấy tôi và Chu Hạ Quy ngồi gần nhau, liền dán mặt vào kính, trừng trừng nhìn chúng tôi, trong mắt bùng lên lửa giận.
Tôi vô tình quay đầu lại, suýt nữa thì sợ chết khiếp.
Cái gì đây, yêu quái từ đâu đến vậy, mau lôi ra ngoài trừ khử!
14
Những ngày sau đó, chúng tôi cùng nhau đi công viên giải trí, cùng học gói bánh bao, dù Chu Hạ Quy tính tình trầm lặng, nhưng không thể tránh được việc tôi và anh trai đều là những kẻ nói nhiều.
Lâu dần, cậu ấy cũng quen với điều đó, trên gương mặt cũng dần xuất hiện nụ cười.
Cậu ấy cười lên rất đẹp, như tuyết xuân tan chảy.
Tôi không ngại ngần mà khen: "Anh Hạ Quy cười đẹp thật!"
Nghe vậy, cậu thiếu niên ngẩn ra một lúc, vành tai đỏ ửng lên.
Ngược lại, anh trai tôi không chịu nổi: "Em gái, là anh đẹp trai hơn hay Chu Hạ Quy đẹp trai hơn?"
Tôi suy nghĩ một lúc.
Rồi giơ ngón tay làm ký hiệu chiến thắng.
Hê hê.
Nhìn tôi thông minh chưa?
Thấy vậy, ánh mắt vốn có chút u sầu của Chu Hạ Quy dần dịu lại, cậu vỗ vai anh trai tôi: "Không phải cậu nói sẽ mua kẹo hồ lô cho Nguyệt Khê sao, đi thôi."
Anh tôi hừ một tiếng: "Đi thì đi."
15
Những ngày yên bình như thế kéo dài đến khi kỳ nghỉ đông kết thúc, và họ quay lại trường học.
Tôi đã kết bạn với Chu Hạ Quy qua mạng, thỉnh thoảng vào cuối tuần chúng tôi lại hẹn nhau đi ăn.
Anh trai tôi có chút thái độ kỳ lạ, nhưng thấy anh không tỏ vẻ chống đối Chu Hạ Quy, tôi cũng yên tâm.
Nhưng điều tôi không ngờ tới là...
Vào năm thứ hai đại học, anh trai và Chu Hạ Quy cùng nhau khởi nghiệp.
Khi biết được tin này, tôi phấn khích đến mức cả đêm không ngủ được.
Trời ơi!
Chu Hạ Quy là ai chứ?
Đó là phản diện có thể sánh ngang với nam chính!
Anh ấy sẽ thành công, làm giàu và trở thành tổng giám đốc của một công ty niêm yết khi còn rất trẻ.
Anh trai tôi mà đi theo anh ấy, chẳng phải sẽ giàu sụ hay sao?!
Nghĩ đến đây, tôi vui mừng khôn xiết, nhưng không lâu sau, tôi bỗng tỉnh táo lại.
Chu Hạ Quy sau này sẽ vì tranh giành nữ chính với nam chính, cuối cùng yêu mà không có được, từ đó sa đọa, làm đủ mọi chuyện sai trái, cuối cùng phá sản, lái xe lao xuống biển mà chết.
Nói ra thì, anh ấy sẽ gặp nữ chính sau khi sự nghiệp thành công và được cô ấy cứu rỗi.
May thay, chưa đến lúc phải lo.
Tuy nhiên, phòng ngừa vẫn hơn: [Anh ơi, dạo này anh Hạ Quy có gặp cô gái nào không?]
Lỡ nữ chính xuất hiện sớm thì sao?
Vừa gửi tin nhắn đi, anh trai tôi trả lời ngay lập tức.
[Không có, cậu ấy ngày nào cũng làm dự án với anh mà.]
[Yên tâm đi, anh hiểu mà. Một chú cún buồn.jpg]
Tôi: "?"
Anh hiểu gì cơ?
Tôi không hiểu, nhưng thấy không có gì đáng lo nên cũng không hỏi thêm.
Ngày tháng cứ thế trôi qua.
Đến ngày lễ tình nhân, khi tôi trở về ký túc xá, thấy các bạn cùng phòng người thì trang điểm, người thì chọn quần áo, còn một người đang gọi điện cho bạn trai.
Thấy tôi bước vào, cô bạn thân Tiểu Hà liếc nhìn tôi một cái, áy náy nói: "Nguyệt Khê, xin lỗi nhé, tối nay tớ không thể ăn cơm với cậu được."
Tôi vẫy tay: "Không sao đâu, cậu đi hẹn hò đi."
Trong phòng ký túc xá, ngoài tôi ra thì ai cũng có người yêu.
Tôi cũng không thấy có gì, nhưng khi đang chọn đồ ăn trên ứng dụng giao hàng, anh trai gọi điện cho tôi.
Thấy tên anh hiện lên trên màn hình, tôi thuận tay nghe máy: "Anh ạ."
Ngay sau đó, giọng nói vui vẻ của ảnh truyền vào tai tôi: "Em gái, em ăn tối chưa?"
Tôi: "Em chưa ăn."
Mạnh Vân Xuyên: "Không ăn cùng các bạn à?"
Tôi im lặng một lát, rồi nói: "Họ đều đi hẹn hò cả rồi."
Khi câu nói vừa dứt, đầu dây bên kia im lặng trong giây lát.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ nói kiểu như bảo tôi ăn uống đầy đủ này nọ, nhưng không ngờ anh lại nói thẳng: "Anh đến đón em, cùng đi ăn cơm nhé, ăn một mình buồn lắm."
Anh nói một cách tự nhiên, như thể đó chỉ là một lời đề nghị bình thường.
Nhưng tôi nghe ra được sự quan tâm rõ ràng trong lời nói của anh, cảm thấy ấm áp trong lòng.
Giọng tôi cũng vô thức dịu dàng lại: "Dạ~"