ANH TRAI CHUỐC SAY TRÙM TRƯỜNG RỒI NÉM CHO TÔI - Chương 4:

Cập nhật lúc: 2024-09-18 10:33:27
Lượt xem: 7143

9


Trong cốt truyện, Mạnh Vân Xuyên chỉ là một nhân vật phụ.  


Thông tin về xuất thân của anh ấy chỉ được miêu tả qua loa vài dòng, và tình tiết duy nhất xoay quanh anh là việc nhắm vào phản diện lúc sa cơ lỡ vận.  


Ác ý của anh ấy dường như đến một cách vô lý, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy có thể hiểu được.  


Có lẽ, có những người như thế.  


Lúc đầu, bản tính của họ không hẳn là xấu, nhưng một khi bị cha mẹ coi là đứa trẻ hư, họ sẽ tự buông bỏ.  


Nghĩ rằng:"Dù sao thì các người cũng không tin tôi."  


Thế là họ mặc nhiên để những lời buộc tội đó trở thành sự thật.  


Nhưng nếu, khi họ gặp khó khăn, chúng ta luôn kiên định đứng sau ủng hộ họ thì sao?  


Liệu mọi chuyện có thể khác đi không?  


Nghĩ đến đây, tôi bình tĩnh nhìn thầy giáo có mặt ở đó và nói: "Thầy ơi, đoạn camera giám sát không chỉ có vài phút này, tại sao không xem toàn bộ sự việc? Chỉ xem vài phút như thế này, lỡ như đây không phải là sự thật thì sao?"  


Có lẽ không ngờ tôi lại nói như vậy, bố mẹ tôi thoáng thay đổi nét mặt.  


Mẹ tôi là người lấy lại bình tĩnh trước tiên, bà ngập ngừng nhìn anh tôi một cái, rồi cũng lên tiếng: "Đúng rồi, hãy xem toàn bộ đoạn video đi."  


Một đoạn video đầy đủ, cho dù có, thì Từ Diệp cũng không thể lấy ra.  


Không khí bỗng trở nên cực kỳ ngượng ngập.  


Tuy nhiên, bố Từ vẫn tin rằng con trai mình bị bắt nạt, nên lớn tiếng nói sẽ đi lấy đoạn video giám sát, bảo chúng tôi chờ.  


Khi rời khỏi văn phòng, sắc mặt của Từ Diệp tái hẳn đi.  


Cậu ta lườm tôi một cái, nhưng bị anh trai tôi chắn lại.  


Anh tôi lườm lại và quát: "Dám lườm em gái tao hả? Cẩn thận tao đánh cho bây giờ!"  


Tôi bật cười. 


10


Chuyện này cuối cùng cũng kết thúc trong im lặng. 

 

Có lẽ là sau khi nhà họ Từ xem toàn bộ đoạn video giám sát, họ không quay lại trường nữa.  


Nhà trường đưa ra kết luận: chỉ là một sự hiểu lầm. Chỉ có điều, không lâu sau đó, Từ Diệp đã chuyển trường.  


Tôi cũng không để tâm lắm, nhưng sau đó tôi có hỏi anh trai thực sự đã xảy ra chuyện gì.


Anh nói rằng hôm đó anh tan học sớm, thấy Từ Diệp có vẻ lạ lùng, sợ cậu ta gặp chuyện gì nên đi theo. 


Không ngờ lại thấy Từ Diệp bị người khác vây quanh, anh dĩ nhiên bước tới giúp cậu ta giải vây, nhưng không ngờ ngày hôm sau Từ Diệp lại khăng khăng rằng chính anh đã gọi người đến.  


Chắc hẳn là Từ Diệp bị bố mẹ phát hiện vết thương, cậu không dám nói rằng mình bị bắt nạt, nên đổ hết cho Mạnh Vân Xuyên.  


"Thôi, đừng nói nữa, em gái, xem này, em có thích không?!"  


Bất chợt, giọng nói vui vẻ của anh vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.  


Tôi quay đầu lại, thấy anh biến ra một chiếc váy từ sau lưng như làm ảo thuật!  


Một chiếc váy màu hồng trắng, tinh tế và đẹp đẽ.  


Chỉ nhìn thôi cũng biết nó không hề rẻ.  


Tôi trợn tròn mắt: "Anh, đây là...?"  


Anh tôi nở nụ cười tự mãn: "He he, lần trước anh ra ngoài mua kem cho em thì tình cờ gặp mấy đứa con gái cùng lớp với em, chúng nó đều mặc váy, còn nói em toàn ăn mặc như con trai. Đùa à, làm sao mà em không có được! Hừ, em còn có cái đẹp nhất đấy chứ!"  


"Với lại, em sắp tốt nghiệp tiểu học rồi, lúc đó mặc vào cho oai!"  


Tôi lặng lẽ nhìn cậu thiếu niên đang nói hăng say trước mặt, cảm thấy ấm áp trong lòng.  


Thảo nào.  


Dạo này anh không mua đồ ăn vặt, suốt ngày ôm con heo đất, vừa tiếc vừa tức.  


Hóa ra là tiết kiệm tiền mua váy cho tôi?  


"Ái dà—"  


Tôi lao đến ôm anh, khiến anh hoảng hốt, nhưng nhanh tay đỡ lấy tôi. Đôi tay anh lơ lửng giữa không trung, không biết đặt ở đâu, khuôn mặt khôi ngô hơi đỏ lên. 


Một lúc lâu sau, anh mới đặt tay lên lưng tôi, khẽ ho một tiếng: "Anh đã nói rồi, có anh ở đây, em tuyệt đối sẽ không phải chịu thiệt thòi mà!"  


Tôi khẽ ừ, chân thành nói: "Cảm ơn anh."  


Mặt anh tôi trông vô cùng tự hào.


Một lát sau, tôi bất chợt nghe thấy anh nói nhỏ: "Anh cũng phải cảm ơn em."  


Giọng nói của anh nhẹ đến nỗi khi tôi ngẩng đầu lên nhìn, anh đã quay mặt đi, như thể chưa từng nói gì.

  

Tôi mỉm cười.  


Ôi, có một người anh trai hay sĩ diện như thế này thì phải làm sao?  


Chỉ có cách là cưng chiều thôi.


11


Hai tháng hè trôi qua nhanh chóng.  


Tôi đã lên cấp hai, còn anh trai tôi vượt qua kỳ thi cấp ba với kết quả xuất sắc, đỗ vào trường trung học trọng điểm.  


Nhưng tôi lại không cảm thấy vui vẻ lắm, trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo.  


Trong cốt truyện, thời kỳ cấp ba chính là bước ngoặt của cuộc đời Mạnh Vân Xuyên.  


Ở giai đoạn này, anh sẽ gặp phản diện Chu Hạ Quy, điên cuồng nhắm vào cậu ta, cuối cùng vì ra tay gây thương tích cho bạn học mà bị đuổi học, từ đó sa sút không gượng dậy nổi.  


Nhưng trớ trêu thay, trường cấp ba lại là trường nội trú, tôi không thể lúc nào cũng theo sát anh được! 

 

Vì vậy, tôi chỉ có thể thỉnh thoảng gửi tin nhắn hỏi thăm anh.


Tôi thử dò hỏi: [Anh ơi, xung quanh anh có ai đẹp trai không?]


Ừm.  


Chu Hạ Quy trong truyện hẳn là khá đẹp trai.  


Anh tôi trả lời rất nhanh: [Có chứ.]


Thật sự gặp rồi!  


Tim tôi thót lên, cố giữ vẻ nhẹ nhàng: [Thế anh với cậu ta thế nào? Bạn em kể anh trai nó có nhiều bạn đẹp trai lắm!]


Tôi chỉ hỏi bâng quơ vậy thôi, nhưng trạng thái "Đang nhập" của anh bỗng dưng biến mất. 

 

Rồi lại "Đang nhập", biến mất, rồi lại "Đang nhập", cứ lặp đi lặp lại trong khoảng năm phút.  


Cuối cùng, anh tôi nhắn lại một tin.  


Mạnh Vân Xuyên: [Anh với cậu ta thân lắm!]  


Sau tin nhắn này, như thể anh vừa phá bỏ được điều gì đó, liền gửi liên tiếp các tin khác.  


[Anh còn hay ăn cơm với cậu ta nữa.]


[Chờ chút, anh gửi ảnh cho em xem nhé.]


[Yên tâm, bên cạnh anh cũng có nhiều người đẹp trai, lần sau anh sẽ giới thiệu cho em làm quen.]


[...]


Tôi nhìn bức ảnh bóng lưng mà anh gửi, chất lượng có chút mờ, trông giống một tấm ảnh chụp lén. 

 

Xong rồi.  


Tôi lại càng lo lắng hơn. 


Nỗi lo lắng của tôi kéo dài cho đến khi kỳ nghỉ đông đến.  


Anh trai tôi vốn dĩ là người hay giấu chuyện không vui, kể từ sau lần tôi hỏi anh về người bạn kia, mấy ngày cuối tuần liên tiếp anh không về nhà.  


Tôi từng nghi ngờ không biết có phải anh ấy bị đánh nên không dám về không.  


Nhưng khi gọi điện, giọng anh vẫn bình thường, khiến tôi không biết nên mừng hay nên lo.  


Đang lúc suy nghĩ thì tiếng động vang lên từ cửa: "Này, đây là nhà tôi!"  


Là giọng của anh trai tôi.  


Ngay sau đó, có tiếng gõ cửa, và tiếng anh tôi hét lớn từ bên ngoài: "Em gái!"  


Tôi vội vàng chạy ra mở cửa, còn chưa kịp gọi "Anh ơi", thì đã thấy một cậu bạn trông rất đẹp trai đứng sau lưng anh tôi.  


Sau khi vào cấp ba, anh trai tôi cao vọt lên hơn mét tám, cậu bạn kia cũng không kém cạnh, chỉ có điều trông gầy hơn một chút.  


Thấy tôi cứ nhìn chằm chằm vào cậu bạn kia, ánh mắt anh tôi thoáng khựng lại, rồi nhe răng cười nói: "Cậu ấy là Chu Hạ Quy, bạn của anh, sẽ ở nhà mình một thời gian."  


Cái gì?  


Chu Hạ Quy?  


Chu Hạ Quy!  


Mắt tôi mở to như gặp ma.  


Không đúng.  


Nếu tôi nhớ không nhầm thì đây chính là tên của nhân vật phản diện mà!  


Thấy vẻ mặt như gặp quỷ của tôi, anh trai tôi nghiêng đầu, chẳng hiểu mô tê gì cả. 


Anh khoác vai Chu Hạ Quy, khoe khoang: "Đây là em gái tôi, Mạnh Nguyệt Khê, xinh lắm đúng không?"

  

Chu Hạ Quy lịch sự liếc nhìn tôi một cái, thấy vẻ mặt anh tôi như muốn nói "Nếu cậu không công nhận, tôi sẽ đập vỡ đầu cậu", cậu ta im lặng một lúc, cuối cùng cũng gật đầu: "Ừ, xinh lắm."  


"Chứ còn gì nữa!"  


Tôi: "..."  


Trời ơi.  


Rốt cuộc chuyện này là sao vậy!  


Anh à, anh chỉ là một nhân vật phụ thôi, sao anh dám dẫn nhân vật phản diện về nhà thế?  


Anh có muốn giữ mạng không đấy?


12


Tôi mang theo cả bụng đầy thắc mắc, nhưng ngại có Chu Hạ Quy ở đó, không tiện trực tiếp hỏi anh trai tôi xem chuyện gì đang xảy ra.  


Nhà có một phòng trống, mẹ tôi đã dọn dẹp để cho Chu Hạ Quy ở.  


Đến bữa tối, tôi mới tìm được cơ hội kéo anh ra một góc để hỏi.  


"Anh ơi, anh với Chu Hạ Quy thân lắm hả?" 

 

"Đương nhiên rồi, cậu ấy đẹp trai chứ hả?"

  

Giọng anh đầy vẻ tự hào.  


Tôi im lặng liếc nhìn người đang ngồi trên ghế sofa, chân mày sắc nét, đôi mắt sáng ngời, đường nét khuôn mặt rõ ràng, chỉ riêng góc nghiêng thôi cũng đã đủ đẹp mê hồn.  


Tôi thành thật đáp: "Đẹp."  


Chứ còn gì nữa.  


Dù sao cậu ta cũng là nhân vật chính mà, không đẹp mới lạ!  


Thấy tôi khẳng định, anh trai tôi cười hì hì: "Anh với cậu ấy thân lắm!"  


Tôi: "..."  


Thế giới này cuối cùng cũng trở nên kỳ lạ đến mức tôi không còn nhận ra nữa.  


Nhưng điều tôi không biết là, lúc tôi vào bếp giúp mẹ bưng món ăn ra, anh tôi lén lút thở phào nhẹ nhõm, tự lẩm bẩm một câu: "Đáng giá rồi, mấy ngày nay nịnh thằng nhóc này cũng không uổng công!"


Bình luận