BA NĂM TRONG LÃNH CUNG - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-09-12 08:54:43
Lượt xem: 2536
Về phần Lục Chi Dao, sắc mặt hắn tái nhợt, vì cư nhiên sau đó sẽ có người xử lý hắn.
Khi trở lại Dưỡng Tâm Điện, ta cuộn tròn trong lòng ngài, im lặng rất lâu, rồi đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
"Hoàng thượng, ngài không có điều gì muốn hỏi ta sao?"
Ngài đưa tay ôm chặt lấy ta hơn, mỉm cười nói:
"Không có. Đối với ta, việc nàng vẫn ở đây mới là điều quan trọng nhất."
9
Ta tên là Sở Hiên, là Ngũ hoàng tử của Đại Hạ vương triều, và bây giờ là Hoàng đế.
Hoàng hậu của ta rất đáng yêu.
Từ lần đầu tiên ta gặp nàng ở lãnh cung, ta đã nghĩ như vậy.
Lúc đó ta còn thấy có chút kỳ lạ.
Người khác vào lãnh cung đều khóc lóc thảm thiết, cúi đầu ủ rũ. Chỉ có nàng là rạng rỡ, hân hoan, bước đi ngẩng cao đầu, như thể đang bước vào một nơi cực lạc.
Nàng thật đặc biệt, ta biết điều đó.
Và những ngày sau đó cũng chứng minh điều này.
Khi người khác coi thường ta - một hoàng tử bị bỏ rơi, chỉ có nàng giữ lại cho ta sự tôn trọng và quan tâm cơ bản nhất.
Nàng sẽ thức trắng đêm chăm sóc ta khi ta bệnh, hạ mình để xin thuốc, thậm chí không ngại làm bản thân ốm.
Nàng sẽ tranh đấu với những nô tỳ tham lam, chỉ để chia thêm ít than vào phòng ta trong những ngày đông lạnh giá.
Nàng không coi ta là một kẻ tội đồ, cũng không coi ta là một hoàng tử đáng thương. Nàng đối xử với ta như một người bạn cùng chung sống dưới một mái nhà, mặc dù mối quan hệ giữa chúng ta có chút phức tạp.
Ngày ta giết Tố Nhan, ta biết nàng đã phát hiện ra.
Ta nghĩ, nàng chắc chắn đã nhận ra từ lâu, vì những chuyện liên tiếp xảy ra, nàng đâu phải kẻ ngốc.
Chỉ là nàng giả vờ không biết mà thôi.
Ngày Tố Nhan bị kéo đi, ta gọi nàng vào phòng ta ngủ, chủ yếu là vì than củi không còn nhiều, trời thì ngày càng lạnh, chỉ còn lại một chút, ta không muốn nàng gặp chuyện.
Ta có thể thấy nàng hơi sợ, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đến.
Khi ta bảo nàng lên giường của ta, nàng giống như một chú thỏ nhỏ bị giật mình, mắt mở to, thật đáng yêu.
Ban đầu ta chỉ muốn trêu nàng, cũng không có ý định gì khác. Nhưng không ngờ nàng lại thực sự đến, còn trải giường xong xuôi, hai người chui vào chung một chăn, chẳng lẽ nàng thật sự không sợ sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra sao? Dù sao ta cũng là một nam nhân mà.
Ta có chút lúng túng, định chuyển chủ đề, nhưng không ngờ nàng lại lẩm bẩm nói đủ thứ.
Về việc mua hạt giống, về việc trồng rau, về cuộc sống,v.v…
Nàng sống rất tích cực, ta có thể cảm nhận được rằng nàng đã suy nghĩ rất lâu và cũng đã tích góp tiền bạc suốt một thời gian dài.
Điều quan trọng nhất là nàng đã đưa ta vào trong tương lai của nàng.
Dù đã quen sống một mình, nhưng được ai đó đối xử như vậy, ta vẫn cảm thấy ấm lòng.
Đêm đó, ta ôm nàng ngủ, vốn dĩ không có ý định làm gì, nhưng nàng ngủ không yên giấc, ta cũng sợ có chuyện gì xảy ra.
Về sau, điều đó dần trở thành thói quen.
Ngày đi xin hạt giống, ta nghe thấy nàng hạ mình nói chuyện với người ta. Lúc đó, ta chợt nhớ lại, trước đây nàng cũng từng nhiều lần làm như vậy vì ta, lòng không khỏi chua xót.
Và đó cũng là lần đầu tiên ta hứa hẹn với nàng.
Nàng đáp lại ta, nhưng rõ ràng là không tin lắm. Dù vậy, ta không vội, cuối cùng thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Ta cứ nghĩ rằng những ngày tháng cứ thế trôi qua, nhưng rồi một hôm vị hôn phu của nàng tìm đến, nói muốn đưa nàng ra ngoài. Dù ta tỏ ra thản nhiên, nhưng trong lòng lại cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu.
Đã quen với sự hiện diện của nàng bên cạnh, quen với tiếng nói líu lo của nàng, mong chờ những lúc nàng đùa giỡn bên cạnh.
Khi nghĩ đến việc một mình ở lại trong lãnh cung cô quạnh này, ta bỗng thấy khó mà chịu nổi.
Giống như người đã quen với hơi ấm, làm sao có thể chịu đựng được cái lạnh của mùa đông được?
Ngày đó, ta nhìn nàng rời đi, trong lòng muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng lại dừng bước.
Dù sao, việc ta cần làm cũng chưa biết có thành công hay không. Lời hứa của ta cũng chỉ như lâu đài trên mây, ảo ảnh giữa biển khơi. Nếu có thể ra ngoài, dĩ nhiên là tốt, còn hơn là ở trong lãnh cung này, vì một gói muối mà phải cúi đầu xin xỏ.
Thế nhưng, nàng đã quay trở lại, mang theo một đống đồ và một số tiền lớn. Nàng nói muốn ở lại bên ta, muốn cùng ta trải qua những ngày tháng này.
Khoảnh khắc đó, ta thề rằng cả đời này ta sẽ không phụ nàng.
Khi hoàng cung rơi vào nội loạn, kẻ có mưu đồ đã phái những nô tỳ vào. Ta sợ nàng gặp chuyện, nên đặc biệt gọi nàng vào phòng của ta.
Mỗi đêm khi hôn nàng, ta biết nàng đang giả vờ ngủ. Chỉ là nàng cố tình không tỉnh, ta cũng vui vẻ giả vờ không biết.
Điều duy nhất ta không ngờ tới, là đêm đó nàng đã đáp lại ta.
Ta rất vui, cũng rất phấn khích, điều đó có nghĩa là ta có thể thoải mái bộc lộ tình cảm của mình, bởi những ngày phải kìm nén thật sự không dễ chịu chút nào.
Sau đó, nàng lại ghen tuông vì chuyện liên quan đến Lục Vu, nhưng Lục Vu vốn là người của ta.
Cái vẻ mặt giận dỗi, phồng má của nàng trông thật đáng yêu.
Sắp rồi, chỉ còn một chút nữa là mọi chuyện theo kế hoạch của ta sẽ kết thúc.
Ngày binh biến xảy ra, ta nhìn nàng hối hả thu dọn ngân phiếu, hành động nhanh nhẹn và dứt khoát. Nàng thậm chí còn chuẩn bị sẵn cả đường lui.
Trong một khoảnh khắc, ta tự hỏi liệu cái lỗ chó đó có thật sự như nàng nói, chỉ là để đưa đồ vào mà được mở rộng ra hay không.
Cửa lãnh cung bị gõ mạnh, ta thấy nàng sợ hãi, thấy nàng kéo ta muốn chạy trốn ngay lập tức.
Nhưng lúc đó, ta chỉ muốn nói với nàng rằng.
Từ hôm nay, nàng không cần phải sợ bất cứ ai nữa. Ngoài nàng ra, ta không có ý định ở bên bất kỳ ai khác.
Vì vậy, khi nàng gặp Lục Chi Dao, những gì các đại thần muốn ta nghe thấy về ý đồ và tính toán của nàng, đối với ta, tất cả đều chỉ là vô nghĩa. Huống hồ, nàng chưa bao giờ đòi hỏi ở ta điều gì cả.
Bây giờ, ta đã là người nắm quyền cao nhất, là chủ của thiên hạ. Bất cứ điều gì nàng muốn, bất cứ thứ gì ta có, làm sao lại không thể cho nàng?
Suỵt, thôi nhỏ tiếng thôi.
Người trong vòng tay ta đang ngủ rất ngon, đừng đánh thức nàng ấy.
Hết.