NỮ HIỆP DỪNG BƯỚC - Chương 1:

Cập nhật lúc: 2024-08-24 09:53:58
Lượt xem: 423

Tiêu Việt đỗ danh trạng nguyên, ta chủ động đề xuất giả chết để rời đi.

 

“Thăng quan phát tài, mất thê tử, Tiêu Việt, ngươi thực sự là kẻ thắng lớn trong đời này rồi.” Ta rõ ràng nói với hắn, “Ta đã làm thê tử giả mạo của ngươi bao nhiêu năm nay, dù không có công lao thì cũng có khổ lao. Ta chẳng đòi hỏi nhiều, chỉ cần ngươi đưa ta thanh Hàn Sương Đao trong thư phòng, được chứ?”

 

Tiêu Việt nhìn ta, mỉm cười nhàn nhạt: “Thêm cho ngươi năm trăm lượng bạc nữa làm lộ phí, được không?”

 

Ta vui mừng khôn xiết, nắm chặt tay hắn, rưng rưng nói: “Tiêu Việt, ngươi đối với ta quả nhiên tốt! Những năm qua, không uổng công ta đã nuôi dưỡng ngươi.”

 

Tiêu Việt thoáng chốc biến sắc, cười lạnh: “Đêm giao thừa ngươi say rượu, cướp lấy sự trong sạch của ta, khoản nợ này nên tính thế nào đây?”

 

01

 

Khi ta mười bốn tuổi, tài nghệ đao pháp đã có chút thành tựu, sư phụ đưa cho ta một mảnh ngọc bội.

 

“Đi đến Tiêu gia ở Giang Nam, trước đây đã định sẵn hôn ước cho ngươi rồi, giờ hãy đi thành thân đi.”

 

Bà chỉ để lại một câu như vậy rồi tiêu dao rời đi. 

 

Ta khó khăn lắm mới xuất sư, trong lòng chỉ muốn bôn tẩu giang hồ, hoàn toàn không muốn thành thân. Ai ngờ sự tình lại trùng hợp như vậy, ta thấy chuyện bất bình liền rút đao tương trợ, không ngờ lại cứu được người của Tiêu gia.

 

Điều đáng buồn hơn là ta bị trúng độc, cần một loại thảo dược vô cùng quý hiếm để giải độc. Bôn tẩu giang hồ, túi tiền của ta còn sạch hơn cả mặt, làm gì có tiền mua thuốc.

 

“Ngươi đã cứu mạng tiểu gia, tức là ân nhân của Tiêu gia. Hãy theo ta về Giang Nam, ngươi sẽ được hưởng không hết vinh hoa phú quý.”

 

Khi đó Tiêu Việt mới chỉ mười ba tuổi, rõ ràng là một công tử quý tộc, lớn lên trong nhung lụa. Hắn cũng bị cái gọi là bệnh giàu sang, dẫn theo một tùy tùng bỏ nhà ra đi, ngây ngô không biết rõ thế đạo hiểm ác nên bị người ta coi như con dê béo mà nhăm nhe làm thịt. Nếu không nhờ ta tốt bụng cứu hắn, giờ này hắn đã bị bán vào chốn ăn chơi phục vụ người khác rồi.

 

“Ngươi mặc gì vậy, ngay cả ăn mày ở Giang Nam cũng không nghèo nàn như ngươi.”

 

“Tiểu gia làm sao có thể ăn bánh bao! Ta nói cho ngươi biết, dù chết cũng không thèm ăn!”

 

Tùy tùng của hắn đã chết, để có được tiền mua thuốc giải độc, ta đành phải hộ tống hắn về nhà. Trên đường đi, hắn không ngừng chê bai quán trà không sạch sẽ, rồi lại chê bánh bao quá nhạt nhẽo.

 

Ta âm thầm giấu kỹ ngọc bội, nghĩ rằng nếu phải gả cho một tiểu công tử không hiểu sự đời như thế này, thà ta chết quách còn hơn!

 

Tiêu Việt dung mạo xuất chúng, tính cách kiêu căng, đôi mắt sáng như trăng, khiến người khác không khỏi yêu thích. Nhưng thật không may, hắn lại có một cái miệng vô cùng đáng ghét.

 

Khó khăn lắm ta mới đưa hắn về đến Tiêu gia, người nhà Tiêu gia từ lớn đến nhỏ xúm lại khóc lóc không ngừng. Ta chen qua đám đông, tiến đến trước mặt Tiêu lão gia, lễ phép nói: “Ta vì cứu tiểu thiếu gia mà trúng độc. Hiện rất cần năm trăm lượng bạc để mua dược liệu, mong Tiêu lão gia rộng lượng ban ơn.”

 

Không ngờ Tiêu lão gia nhìn ta hai lần, ánh mắt ngạc nhiên, nói: “Ngươi… ngươi chính là đệ tử của đại mạc đao khách Nguyên Hồng Tú, tên là Nguyên Tiểu Đao đúng không?”

 

“Phụt hahaha!” Tiêu Việt bật cười lớn, không chút khách khí chế giễu ta, “Thì ra ngươi lại có một cái tên thô lậu như vậy, chẳng trách dọc đường ta hỏi ngươi tên gì, ngươi đều không đáp.”

 

Ta thầm nghĩ không ổn, không ngờ lão gia này lại nhận ra ta, ta tính kế chuồn êm. Ai ngờ Tiêu lão gia tát một cái vào lưng Tiêu Việt, giận dữ nói: “Không biết lớn nhỏ, đây là vị tẩu tẩu tương lai của ngươi!”

 

Trời không chiều lòng người, độc hàn trong cơ thể ta đúng lúc phát tác, ta phun ra một ngụm máu rồi ngất đi. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, ta vẫn mơ hồ nghe thấy Tiêu Việt la hét: “Cứu người! Nhanh cứu nữ nhân hôi hám này, nàng đã cứu mạng tiểu gia. Nếu không cứu sống được nàng, ta cũng sẽ chết cùng nàng!”

 

Đồ con rùa, cuối cùng ngươi cũng có chút lương tâm.

 

Hừm, hóa ra vị công tử này không phải là vị hôn phu của ta, tính ra ông trời vẫn còn thương xót ta.

 

02

 

Sau này ta mới biết, Tiêu lão gia có thể nhận ra ta là vì sư phụ ta đã sớm báo trước với ông, còn gửi đến một bức họa của ta. Xem ra sư phụ đối với ta vẫn còn có chút quan tâm.

 

Chất độc này quả thật là phiền toái, ít nhất phải mất hai năm mới có thể hoàn toàn loại bỏ. Trong thời gian đó, cần không biết bao nhiêu loại dược liệu quý hiếm. Ta không còn cách nào khác, đành phải ở lại Tiêu gia.

 

“Nguyên Tiểu Đao, đi, cùng tiểu gia thả diều.”

 

Ta đang phơi nắng trong sân, nằm vắt vẻo trên tảng đá phơi nắng, ăn trái cây sấy, lười biếng đến mức không muốn nhúc nhích. Tiêu Việt, tên nhóc ngốc nghếch ấy lại cứ nằng nặc kéo ta ra ngoài. Ta đưa chân đá hắn ngã lăn trên mặt đất, trừng mắt nhìn hắn: “Không biết lớn nhỏ, gọi là tẩu tẩu!”

 

Tiêu Việt xông tới đánh ta, làm ta ngã khỏi ghế nằm, tức giận nói: “Đại ca ta là nhân vật thế nào, sao có thể để ý đến một nữ nhân thô lỗ như ngươi! Đợi khi huynh ấy trở về, nhất định sẽ lập tức hủy hôn với ngươi.”

 

Ta bị hắn đè lên, ngực cảm thấy ngột ngạt, liền tùy tiện kéo chỉnh lại y phục. Tiêu gia đâu đâu cũng tốt, chỉ là quy củ nhiều quá, mặc lụa là gấm vóc thật sự chẳng thoải mái.

 

“Cút cút cút.” Ta mất kiên nhẫn vỗ nhẹ lên mặt Tiêu Việt, nằm dài trên tảng đá nóng hổi, không muốn cử động. Hàn độc lại phát tác, ta cảm thấy toàn thân khó chịu.

 

Không biết vì sao Tiêu Việt lại đỏ mặt, lật người chạy mất. Hắn đúng là một công tử bột, tứ thư ngũ kinh, cầm kỳ thư họa chưa từng thấy hắn động vào, mỗi ngày chỉ nghĩ cách lẻn ra ngoài chơi bời.

 

“Nghe nói đại ca ngươi sau này sẽ làm quan, sao ngươi lại suốt ngày lêu lổng, không chịu tiến thủ?” Ta cũng từng hỏi hắn.

 

Tiêu Việt chỉ hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi là một nữ nhân giang hồ thì hiểu gì, Tiêu gia có một mình đại ca ta chống lưng là đủ rồi.”

 

Ta quả thực không hiểu những lắt léo của gia tộc quyền quý, chỉ mong Tiêu lão gia mau chóng giúp ta gom đủ vị thuốc cuối cùng để ta còn có thể chạy thoát.

 

Ở lại Tiêu gia đến tận hai năm, đao của ta sắp rỉ sét rồi. Một thời gian sau, Tiêu lão gia cuối cùng cũng có tin tức.

 

Ông gọi ta vào thư phòng, đưa cho ta một bức thư, hòa nhã nói: “Tiểu Đao, vị thuốc ngươi cần có ở Ký Châu, một người bạn cũ của ta vừa hay có sẵn. Ngươi cầm thư này đến tìm ông ấy, ông ấy sẽ đưa cho ngươi. Còn đây là chút bạc, ngươi cũng nên mang theo.”

 

“Cảm tạ Tiêu lão gia!” Ta mừng rỡ vô cùng, tiện thể đưa cho ông mảnh ngọc bội đính ước, chân thành nói, “Tiêu đại công tử sau này sẽ làm quan lớn, ta không thể làm lỡ dở tiền đồ của huynh ấy. Lão gia, hôn sự này ta xin lui, chúng ta từ đây biệt ly.”

 

“Ngọc bội này là tín vật định tình năm xưa của ta và sư phụ ngươi.” Tiêu lão gia bỗng thở dài nói, “Ngươi cứ giữ lấy đi.”

 

Ta nghe xong liền ngẩn người, không ngờ sư phụ ta và lão gia tử lại có một đoạn quá khứ oanh liệt đẫm nước mắt như vậy!

 

Tiêu lão gia lại nói tiếp: “Ngươi đưa A Việt đi cùng đi, hắn cứ phàn nàn rằng ở nhà mãi thấy chán.”

 

Ta đâu có ngốc! Mang theo Tiêu Việt tên tiểu thiếu gia này, làm sao ta còn có những ngày yên bình nữa?

 

Ta lập tức thu dọn hành lý, bỏ đi trong đêm, không ngờ khi cưỡi ngựa rời khỏi thành, phía sau đã vang lên một giọng nói.

 

“Nguyên Tiểu Đao! Nữ nhân hôi hám! Ngươi đừng mơ bỏ rơi tiểu gia, cha ta bảo ta theo ngươi đến Ký Châu thăm thúc thúc ta.”

 

Ta quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Tiêu Việt đang cưỡi ngựa đuổi theo. Ta không thèm để ý đến hắn, nhưng hắn cứ bám theo ta suốt ba ngày hai đêm. 

 

Tiêu Việt đã tiêu hết số bạc mang theo, rồi lại lục lọi túi hành lý của ta. Hắn lục lọi một hồi, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Ta ghé lại xem, không ngờ lại là hai tấm văn bằng thân phận và hai tờ lộ dẫn. Mấy thứ này trước đây bị đè dưới đáy, ta chưa từng nhìn kỹ qua.Dù ta có chậm chạp đến đâu cũng nhận ra rằng Tiêu gia đã gặp chuyện.

 

“Tiểu Đao, ta phải trở về.” Tay Tiêu Việt run rẩy, đôi mắt đầy sợ hãi, “Ta nhất định phải trở về.”

 

Nhìn hắn thất thần như vậy, ta chỉ biết thở dài trong lòng. Nếu Tiêu gia thật sự xảy ra chuyện, bây giờ quay về chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?

 

Hắn vốn đã nổi bật, lại thêm lòng tốt thường xuyên làm việc thiện, danh tiếng trong thành cũng không nhỏ, nửa cái thành Lâm An đều biết đến hắn.

 

Dù sao ta và Tiêu Việt cũng đã sống cùng nhau hai năm, biết rõ tính cách bướng bỉnh của hắn, ta chỉ còn cách nghĩ kế cho hắn. Nhưng khi chúng ta quay về, tất cả đã quá muộn.

 

Tiêu gia chìm trong biển lửa, khắp nơi vang lên tiếng hô giết. Ta cùng hắn nấp trong bóng tối, chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ bên trong. Nhưng chúng ta chẳng thể làm gì được, bên ngoài có quan binh canh giữ, không thể nào lọt vào. Tiêu Việt toàn thân cứng đờ, đôi mắt đỏ như máu.

 

Đến tận sáng hôm sau, cửa Tiêu gia mở ra. Từng thi thể cháy đen lần lượt bị khiêng ra, vứt bỏ bừa bãi trên đường phố.

 

“Cha ta, mẹ ta… kia là tam muội của ta, còn kia là nhị tỷ.”

 

Tiêu Việt định lao ra ngoài, ta phải giữ chặt lấy hắn.

 

“Tiêu Việt! Ngươi bình tĩnh lại! Nếu ngươi cũng chết, ai sẽ báo thù cho họ!”

 

Ta ôm chặt lấy hắn, nhắm mắt cố nén nước mắt.

 

Ta đã theo sư phụ bôn tẩu giang hồ hơn mười năm, sớm đã quen với cảnh sinh ly tử biệt. Chỉ là Tiêu Việt chưa từng trải qua, hắn là tiểu thiếu gia lớn lên trong nhung lụa, làm sao có thể chịu đựng được mối thù diệt môn này.

 

Tiêu Việt lau mạnh nước mắt trên mặt, giọng khàn khàn nói: "Đi thôi, chúng ta đến Ký Châu."


03

 

Trên đường đến Ký Châu, chúng ta không dám quá phô trương, đêm đến thì ngủ trong những quán trọ nghèo nơi thôn dã, đói thì ăn chút lương khô.

 

Trong hai năm ở Tiêu gia, ta biết Tiêu Việt đã sống một cuộc sống xa hoa thế nào. Hắn rảnh rỗi thì ném ngọc trai trong sân chơi đùa, trêu ghẹo những tiểu nha hoàn xinh xắn trong nhà. Món ăn do đầu bếp tốn bao công sức nấu ra, hắn nếm vài miếng liền không muốn ăn nữa, chê rằng không có gì mới mẻ nhạt miệng. Mỗi tối trước khi đi ngủ, các nha hoàn phải sưởi ấm chăn nệm cho hắn thật mềm mại và ấm áp, chỉ cần có chút hơi lạnh, hắn liền không vui.

 

Giờ đây, Tiêu Việt không nói lời nào, chỉ lặng lẽ uống thứ trà rẻ mạt ba bát một xu, cắn những chiếc bánh khô cứng như đá. Hắn đã từng hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng giờ cũng có thể chịu đựng được cuộc sống bấp bênh này. Ta phải nhìn hắn bằng con mắt khác.

 

Trên đường đi, chúng ta đi ngang qua một châu huyện đang bị nạn đói hoành hành, dừng chân nghỉ tại quán trà, bên ngoài là những người dân mặc rách rưới đứng canh. 

 

Tiểu nhị của tửu lầu đối diện bưng ra một thùng nước vo gạo, sáu bảy người xúm lại mua chung thùng nước đó. Họ thậm chí không kịp về nhà chia phần, liền dùng muỗng vội vàng tranh nhau ăn. Giữa chừng lại tranh cãi rằng ai ăn nhiều hơn, ai ăn ít hơn, lại xảy ra một trận ẩu đả.

 

Một nữ tử gầy yếu khóc lóc kêu lên: "Để lại cho ta một bát! Để lại một bát đi! Ta cũng đã góp tiền, đứa trẻ ở nhà đói đến chỉ còn một hơi thở thoi thóp mà thôi!"

 

Nhưng những người qua đường vội vã chẳng ai để ý đến nàng. Trong những năm đói kém, những người khổ sở như vậy không thiếu.

 

"Tiểu Đao, ta muốn giúp nàng ấy." Tiêu Việt cầm chặt một mảnh bạc vụn, khó nhọc nói.

 

Ta kẹp thịt vào trong chiếc bánh, cắn vài miếng, lắc đầu nói: "Có cho tiền đi chăng nữa, nàng ấy cũng chẳng giữ nổi."

 

Vai Tiêu Việt hơi rũ xuống, hắn mờ mịt nói: "Ta từ nhỏ lớn lên ở Lâm An, nơi xa nhất ta từng đến là kinh thành. Tỷ tỷ ta là quý phi của đương triều, được sủng ái vô cùng. Ta nghĩ, người sống khổ nhất trên thế gian này, chắc cũng chỉ là người phu què của nhà ta thôi."

 

Hắn từ nhỏ đã lớn lên ở vùng Giang Nam trù phú, nơi ấy là chốn cá nước no đủ, đến ăn mày cũng có quyền kén chọn thức ăn. Tiêu Việt trước đây từng nói một câu không sai, ăn mày ở Giang Nam còn mặc đẹp hơn ta.

 

"Không trách ngươi." Ta vỗ nhẹ lên vai Tiêu Việt, suy nghĩ rồi nói: "Khi ngươi giàu sang, ngươi không bao giờ ức hiếp bách tính, vậy là đủ rồi."

 

"Đủ sao? Vậy là đủ rồi sao?" Tiêu Việt gục đầu vào vai ta, thân thể hơi run rẩy.

 

Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu, kìm nén cảm xúc mà nói: "Tiểu Đao, ta muốn vào triều làm quan. Vì oan hồn của cả nhà Tiêu gia, và vì bách tính lưu lạc khốn cùng này."

 

Nguyện vọng này, quả thật rất lớn lao. Ta nhìn vào gương mặt gầy gò của hắn, trong lòng thở dài một tiếng, chỉ đáp: "Được."

 

Chúng ta lặng lẽ theo dõi nữ tử kia đến một con hẻm tồi tàn, bẩn thỉu và hôi thối. Khi nàng ta đã vào trong, ta liền ném gói hành lý trên vai vào trong bờ tường. Đó là những chiếc bánh mua từ quán, còn giấu thêm ít thịt.

 

Khi rời đi, Tiêu Việt hỏi ta: "Tiểu Đao, họ sẽ sống sót chứ?"

 

Không, họ sẽ sớm chết đi thôi. Không chỉ mỗi gia đình họ, cả con hẻm bẩn thỉu đó, vào mùa hè sắp tới sẽ phát sinh dịch bệnh. Đến lúc đó, quan phủ sẽ cử người phong tỏa cả con hẻm, đợi khi mọi người bên trong đều chết hết, sẽ đốt sạch xác để ngăn chặn dịch bệnh lây lan.

 

Ta nhìn Tiêu Việt, đáp: "Sẽ sống sót, nhất định sẽ sống sót."

 

Tiêu Việt thở phào nhẹ nhõm, trong đôi mắt đã chết lặng cuối cùng cũng xuất hiện một tia vui mừng.

 

"Đợi đến Ký Châu là tốt rồi, đến lúc đó ta sẽ đi học, Tiểu Đao ngươi hãy định cư ở Ký Châu." Tiêu Việt mang theo hy vọng mà nói, "Thúc thúc của ta nhìn ta lớn lên, ông nhất định sẽ đối xử tốt với chúng ta."

 

Nhưng không ai trong chúng ta ngờ được, ta suýt chút nữa đã mất mạng ở Ký Châu.



Bình luận