SỐNG LẠI 1 ĐỜI TA MẶC KỆ HOÀNG CUNG - Chương 1:

Cập nhật lúc: 2024-09-19 04:18:17
Lượt xem: 1240

Từ thuở thiếu thời, ta đã cùng Hoàng thượng kết tóc se duyên. 

 

Khi đến tuổi trung niên, người lại hết lòng sủng ái Quý phi, chẳng còn chút tôn trọng nào đối với ta. 

 

Thái tử muốn cưới một dân nữ, ta ngăn cản, hắn liền oán trách ta, người mẫu thân ruột thịt của hắn. 

 

Ta chết trong nỗi tuyệt vọng, nhưng khi một lần nữa mở mắt ra, ta đã quay trở về quá khứ.

 

Một lần tái sinh, ta đã thấu hiểu, chỉ cần sống tốt cho chính mình là đủ. 

 

Hoàng thượng sủng ái Quý phi? 

 

Vậy cứ sủng ái đi, dù sao giang sơn này cũng không thuộc về ta. 

 

Thái tử muốn cưới dân nữ? 

 

Cứ cưới đi, dù sao ngôi vị Thái tử cũng không phải của ta. 

 

Ta không còn bận tâm đến những chuyện này nữa. 

 

Nhưng họ lại bắt đầu hối hận.

 

Một ngày nọ, Thái tử đến gặp ta, lòng đầy yêu thương và tôn trọng cô nương nhà họ Lưu, thỉnh cầu ta cho phép hắn cưới nàng làm chính thất. 

 

Ta gật đầu, nói: 

 

"Vậy thì cưới đi." 

 

Bởi vì dù ta có phản đối, thì ngươi cũng chẳng bận lòng.

 

Thái tử ngẩng đầu, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nói:

 

"Mẫu hậu?"

 

Ta lặp lại: 

 

"Ngươi muốn cưới thì cứ cưới đi." 

 

Lần này, hắn nghe rõ ràng nhưng vẫn không dám tin:

 

"Mẫu hậu, nhi thần đã suy nghĩ kỹ rồi.

 

Ta đã lớn, đã đến lúc tự mình quyết định."

 

Ta đứng dậy, nhìn vào gương mặt trẻ trung, non nớt của hắn.

 

 Lúc này, hắn vẫn chưa trở thành kẻ vong ân bội nghĩa như kiếp trước, nhưng có sao đâu.

 

“Từ nay về sau, những việc này ngươi tự mình quyết định đi.”

 

Sau khi Thái tử rời đi, cả cung Khôn Ninh chìm vào yên lặng. 

 

Những người hầu đều nghĩ rằng ta đang giận Thái tử:

 

 "Nương nương, Thái tử tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. 

 

Đợi khi lớn hơn, ngài ấy sẽ nhận ra rằng ngài đang vì ngài ấy mà lo lắng." Thanh Mạn khẽ thưa.

 

Ta quay đầu, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của nàng. 

 

Thanh Mạn là nha hoàn theo ta từ nhỏ, khi ta mới 6 tuổi, mẫu thân đã giao nàng cho ta. 

 

Tính đến nay, nàng đã ở bên ta suốt 30 năm. 

 

Kiếp trước, nàng đã hi sinh mạng sống để cứu ta, nghĩ lại càng khiến ta cảm thấy trân trọng nàng hơn.

 

"Thanh Mạn, ngươi có nghĩ Thái tử sẽ vì một nữ tử mà không màng đến ta, người mẫu thân này không?"

 

Ta giọng điệu bình thản, nhưng lại khiến Thanh Mạn kinh ngạc:

 

"Nương nương sao có thể nghĩ như vậy? 

 

Thái tử là cốt nhục mười tháng mang nặng đẻ đau của người, huyết mạch tương liên, làm sao lại bất hiếu như vậy được?"

 

Ta cười nhạt:

 

"Ồ, hắn sẽ không như vậy à?"

 

Thanh Mạn khẳng định, rồi dừng lại một lúc:

 

"Người cũng không cần lo lắng, Thái tử đang độ tuổi tình cảm chớm nở, bị Lưu cô nương mê hoặc cũng chẳng có gì lạ. 

 

Đợi một thời gian nữa, cơn si mê này qua đi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."

 

Ta thở dài, lắc đầu, Thanh Mạn mở miệng định nói tiếp thì Vân Hương vội vàng bước vào:

 

"Nương nương, nô tì vừa đi Nội Vụ Phủ về, mới biết Nhàn Quý phi đã cho người lấy đi lễ vật của nước Chetla."

 

Nước Chetla là một quốc gia nhỏ, nhưng nổi tiếng với kỹ thuật thêu đặc biệt. 

 

Lần này, họ tiến cống hai chiếc bình phong, một rồng, một phượng. 

 

Nhìn vào ai cũng biết đây là lễ vật dành cho Đế hậu, nhưng Nhàn Quý phi lại ngang nhiên lấy đi, rõ ràng là đang khiêu khích ta, Hoàng hậu.

 

Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ có phản ứng. 

 

Kiếp trước, ta đã thật sự hành động như vậy. 

 

Lúc đó, ta vừa cãi nhau với Thái tử, tâm trạng đang không tốt, nghe tin này thì càng thêm tức giận, lập tức cho người đến đối chất. 

 

Nhưng khi Nhàn Quý phi ra lệnh lấy lễ vật, Hoàng thượng lại đang ở trong cung của nàng ta, điều đó có nghĩa là việc lấy lễ vật đã được Hoàng thượng ngầm đồng ý. 

 

Vì vậy, mọi hành động của ta đều trở thành trò cười.

 

Nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của Vân Hương, ta mỉm cười:

 

"Không cần vội vàng, ngươi đi lấy cặp ngọc Long Phượng hòa minh mà Thái hoàng thái hậu từng ban cho ta ra đây."

 

Vân Hương ngẩn người, Thanh Mạn bên cạnh cũng không giấu được vẻ lo lắng:

 

"Nương nương”

 

“Khi ban cặp ngọc Long Phượng hòa minh cho ta, lúc ấy Thái hoàng thái hậu đã nói rằng sự hòa hợp giữa Đế và Hậu là điều quan trọng trong cung cấm.

 

Nhàn Quý phi dù không có danh phận phu thê nhưng lại được Hoàng thượng yêu thương như phu thê thật sự. 

 

Nếu vậy, hãy đem cặp Long Phượng hòa minh này tặng cho Nhàn Quý phi đi."

 

Lời còn chưa dứt, Thanh Mạn và Vân Hương đã cùng quỳ xuống. 

 

Ta đứng dậy, bước đến trước mặt Vân Hương:

 

"Ngươi hãy tự mình mang lời của ta, truyền đạt lại nguyên vẹn cho Hoàng thượng."

 

Cặp Long Phượng hòa minh thật ra là hai bức tượng ngọc, một Long, một Phượng, mỗi cái đều ngậm một miếng ngọc bội, được chạm khắc bởi một đại sư từ trăm năm trước, là của hồi môn của Thái hoàng thái hậu. 

 

Vào ngày thứ hai sau lễ đại hôn, Thái hoàng thái hậu đã tặng chúng cho ta và Cố Lâm An. 

 

Bà tự tay đeo ngọc bội cho chúng ta, dặn dò rằng: 

 

"Hai con lớn lên bên nhau, tâm đầu ý hợp, sau này nhất định phải hòa hợp như Long và Phượng, đừng đi vào vết xe đổ của tiên đế."

 

Tiên đế và tiên hoàng hậu không hòa thuận, cuối cùng làm cho tiền triều và hậu cung đều không yên ổn, đó luôn là nỗi lo của Thái hoàng thái hậu. 

 

Lúc đó, Cố Lâm An khẳng định rằng:

 

"Hoàng tổ mẫu không cần lo lắng, con và nàng ấy sinh ra là để dành cho nhau, nhất định sẽ viết nên câu chuyện đẹp về Đế và Hậu."

 

Hắn tự tin như vậy không phải không có lý do. 

Bình luận