SỐNG LẠI 1 ĐỜI TA MẶC KỆ HOÀNG CUNG - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-09-19 04:18:42
Lượt xem: 1507
Khi ta mới 7 tuổi, Thái hoàng thái hậu đã chọn ta, đưa vào cung, cho ta tiếp xúc với Cố Lâm An.
Chúng ta cùng nhau lớn lên, tình cảm vô cùng sâu đậm.
Vì thế mà hắn mới nói ra những lời ấy, và ta cũng tin tưởng hắn.
Sau khi lên ngôi, hắn bận rộn với chính sự, ít khi có thời gian lo toan chuyện khác, nên hậu cung được yên ổn một thời gian.
Không lâu sau, ta sinh hạ hoàng trưởng tử khỏe mạnh, con của ta được phong làm Thái tử.
Chúng ta đã thực sự có một thời gian hạnh phúc bên nhau.
Chỉ là, con người ai cũng sẽ thay đổi.
Khi hắn đã quen thuộc với chính sự, tâm tư của hắn bắt đầu chuyển sang những việc khác.
Hậu cung bắt đầu xuất hiện từng đợt mỹ nhân, và đương nhiên nhi tử của hắn cũng sẽ không chỉ có Thái tử.
Điều đó khiến ta không tránh khỏi có cảm giác ghen tuông.
Nhưng ta ngồi ở vị trí Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, tự nhiên phải rộng lượng và khoan dung.
Thái tử cũng dần khôn lớn, ta bắt đầu tập trung sức lực vào việc nuôi dạy hắn.
Có lẽ từ lúc đó, hoặc có thể từ trước đó, ta đã sai lầm.
Cuối cùng, phu quân và nhi tử ta đều không thể giữ được.
"Nương nương, người đang làm gì vậy? Xin đừng đối nghịch với Hoàng thượng." giọng nói run rẩy của Thanh Mạn kéo ta ra khỏi dòng hồi ức.
Ta nhìn xuống tay mình, mới phát hiện miếng ngọc bội đã bị ta bóp vỡ.
Ta khẽ cười, buông tay ra: "Cuối cùng, chỉ có ngươi là thật lòng với ta mà thôi."
Thanh Mạn cau mày, vẻ mặt đầy thắc mắc: "Nhàn Quý phi chẳng qua chỉ là nhất thời nổi bật, cần gì phải so đo với nàng ta.
Nếu muốn trừng phạt nàng ta, còn nhiều cách khác, người làm thế này chỉ khiến Hoàng thượng không vui mà thôi."
"Ngươi đã sai rồi, Thanh Mạn." Ta dùng khăn lau vết bẩn trên đầu ngón tay đáp:
"Nhàn Quý phi không phải chỉ là nhất thời nổi bật.
Nàng ta chính là người cười đến cuối cùng.
Huống hồ, tình cảm giữa ta và Hoàng thượng cũng như miếng ngọc này, đã tan vỡ, dù có hàn gắn cũng sẽ không trở lại như xưa.”
Huống chi, ở kiếp này, ta cũng chẳng nghĩ đến việc hàn gắn lại.
Một giọng nói đầy phẫn nộ vang lên, ta quay đầu lại, thấy Cố Lâm An với vẻ mặt u ám đứng ở cửa.
Hắn bước nhanh vào, nhìn thấy mảnh ngọc vỡ trên bàn, lại càng thêm tức giận quát:
"Hoàng hậu, nàng có ý gì đây?"
Thanh Mạn vội vàng định hành lễ, nhưng bị ta ngăn lại, ra hiệu cho nàng lui ra.
“Ta đã lâu không nói chuyện tử tế với Hoàng thượng, các ngươi lui hết đi."
Thanh Mạn ra ngoài với vẻ mặt lo lắng, nhưng người của Cố Lâm An vẫn đứng yên, không động đậy.
Ta cười nhạt: "Hoàng hậu này quả nhiên chỉ là hư danh, lời nói không hề có trọng lượng."
Cố Lâm An quay đầu lại, thấy người hầu vẫn chưa rời đi, sắc mặt càng thêm khó coi, liền nói:
"Ra ngoài hết đi."
Trong điện chỉ còn lại hai người chúng ta.
Ta ngước lên, ngắm nhìn kỹ hắn một lượt.
Lúc này hắn vẫn chưa bị thương, đang ở độ tuổi cường tráng, tinh thần phấn chấn.
Sau khi nhìn đủ, ta ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hắn nhìn vào mảnh ngọc vỡ trên bàn, giọng điệu bình thản nhưng vẫn lộ rõ sự tức giận:
"Nàng là Hoàng hậu kiểu gì vậy?
Nhàn Quý phi thân thể yếu ớt, lại nhút nhát, thế mà cung nữ của nàng lại khí thế lẫm liệt, mang Long Phượng hòa minh đến, còn nói những lời ấy.
Nếu không phải Trẫm đang ở Khải Tường Cung, không biết nàng ấy sẽ bị dọa đến mức nào."
Thì ra hắn đến đây chỉ muốn nói điều đó.
Ta bỗng cười: "Cố Lâm An, làm Hoàng hậu của chàng thật chẳng có gì thú vị."
Hắn im lặng nhìn ta, ta cũng nhìn thẳng vào hắn, không chút né tránh nói:
"Vừa rồi chàng đứng ở cửa, không nghe ta nói sao?"
"Sao Trẫm lại không nghe?"
Hắn chắc chắn đã nghe thấy, nhưng dù nghe thấy, hắn vẫn không đề cập đến, câu nào nói ra cũng chỉ bảo vệ Nhàn Quý phi.
"Sao? Nàng định lấy Hoàng tổ mẫu ra để uy hiếp Trẫm?"
Hắn nổi giận, chỉ vào mảnh ngọc vỡ trên bàn: "Nàng chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?"
"Đúng vậy, ta chỉ có chút bản lĩnh này thôi."
Cố Lâm An ngẩn người, hắn có lẽ nghĩ rằng ta sẽ như trước đây, đấu tranh không được vài hiệp rồi sẽ vì Thái tử mà mềm lòng, lấy lòng hắn, tuân theo hắn.
Nhưng lần này, ta không như vậy.
"Nếu ta không có bản lĩnh, Thái hoàng thái hậu sao lại chọn ta vào cung?
Chàng có năng lực gì hơn tiên đế đâu.
Nếu bà chọn người có quá nhiều bản lĩnh, e rằng sẽ lại xuất hiện một Hiếu Chiêu Hoàng hậu nữa."
Ta cười lạnh: "Cố Lâm An, ta nói câu nào sai sao? Làm Hoàng đế quá lâu, chàng không muốn nghe lời thật lòng nữa rồi."
Cố Lâm An đột ngột đứng dậy, không muốn nhiều lời với ta liền phán:
"Hoàng hậu ăn nói không đúng mực, cấm túc ba tháng!"
Hắn vung tay áo, định rời đi.
"Khoan đã!"
Ta đứng dậy, quét hết mảnh ngọc vỡ xuống đất một lần nữa lặp lại:
"Tình cảm giữa ta và chàng cũng giống như miếng ngọc này.
Giờ thì chàng nghe rõ rồi chứ?"
Dù vậy, ta vẫn bị cấm túc.
Ngày hôm đó, sau khi Cố Lâm An giận dữ rời đi, hắn đã chính thức ban chiếu chỉ, nói rằng ta thiếu đức hạnh, cần phải tự kiểm điểm.
Nếu là trước đây, hình phạt này với ta là rất nghiêm trọng.
Nhưng bây giờ, khi đã trải qua một kiếp, ta không còn thấy đó là vấn đề lớn nữa.
Mỗi ngày, ta an tâm ở lại cung Khôn Ninh, giao hết công việc cho Nhàn Quý phi, chỉ lo xem tranh, kiểm kê kho tàng của mình, vui vẻ tận hưởng sự nhàn nhã.
Dù là bị cấm túc, nhưng tin tức bên ngoài vẫn đến tai ta.
Thái tử, lẽ ra sau khi ta bị phạt, nên biết điều mà im lặng.
Thế nhưng do chuyện chọn Thái tử phi lại được đưa ra để bàn bạc, hắn buộc phải nói thật.
Hắn không muốn cưới nhi nữ của đại thần trong triều, chỉ muốn cưới Lưu cô nương.
Kết quả đương nhiên không khó đoán, Hoàng thượng đã khiển trách Thái tử ngay trong thư phòng, cả triều đình và hậu cung đều biết.
Ngày hôm sau, Thái tử đến cung Khôn Ninh.
Nghe hắn xin gặp, ta có phần ngạc nhiên, nhưng khi suy nghĩ kỹ thì lại cảm thấy không có gì lạ.
Trước đây, ta luôn là người hòa giải giữa phụ tử họ, hắn chưa bao giờ tự mình đối diện với Cố Lâm An.
Nay ta không chủ động, hắn mới phải tự mình đến tìm ta.
Chỉ là ta không ngờ, khi hắn vào đến nơi liền hỏi:
"Mẫu hậu, người đã làm gì khiến phụ hoàng nổi giận như vậy?"
Lúc đó, ta đang dựa vào giường, nghe Thanh Mạn đọc văn ngữ trong sách tranh, nghe hắn nói ta chỉ cảm thấy buồn cười:
"Ngươi không hỏi về Lưu cô nương của ngươi à?"
Thái tử nghẹn lời, rồi vội vàng đáp:
"Phụ hoàng nói người thiếu đức hạnh, nay cả triều đình và hậu cung đều đã biết.
Người nên tuân thủ quy tắc, sớm cầu xin phụ hoàng tha thứ mới phải."
Thanh Mạn siết chặt sách tranh trong tay, ta liếc nhìn nàng, thấy nàng đang mím chặt môi.
Ngày ấy, ta đã nói với nàng rằng Thái tử đã trở nên vô tâm, nhưng nàng không tin.
Nay Thái tử đến gặp ta, không một lời hỏi han liền oán trách, khiến nàng dù không tin cũng phải tin.
"Ngươi lo lắng ta sẽ làm ảnh hưởng đến ngôi vị Thái tử của ngươi, chi bằng ngươi đổi lấy một người mẫu thân khác.
Nhàn Quý phi được Hoàng thượng hết mực sủng ái, ta thấy nàng ta là lựa chọn tốt đấy."
Thái tử nhíu mày:
"Mẫu hậu, bây giờ là lúc nào rồi, đừng nói những lời giận dỗi như vậy."
"Đây không phải lời giận dỗi." Ta ngồi thẳng dậy, nhìn thẳng vào hắn:
"Đây là suy nghĩ thật lòng của ngươi.
Ngươi muốn có một người mẫu thân giống như Nhàn Quý phi, vừa được sủng ái, lại có thể ảnh hưởng đến quyết định của phụ hoàng, vừa dịu dàng đối đãi với ngươi, đúng không?"
Hắn im lặng, không phủ nhận.
Thanh Mạn không thể nhịn được nữa, ném quyển sách tranh vào người hắn:
"Ngươi thật..."
Ta giơ tay ngăn nàng lại:
"Không sao, ta xem như chưa từng sinh ra đứa con này."