TA GẢ CHO NHỊ HOÀNG TỬ - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-09-20 04:02:00
Lượt xem: 829
Chu phu nhân quả là người tinh tế, chỉ riêng việc làm ra hơn mười loại bánh ngọt từ hoa mẫu đơn đã đủ thể hiện tài nghệ của bà.
Khi đang thưởng thức rượu trái cây, ta cảm thấy có thứ gì đó lành lạnh chảy xuống chân.
Một tiểu nha hoàn vụng về làm đổ rượu lên người ta, nàng vội vàng quỳ xuống xin lỗi, rồi đề nghị đưa ta đến phòng của Nhị tiểu thư để thay y phục.
Quần áo ướt sũng đúng là khó chịu, ta đành theo nàng vào hậu viện.
Trong phòng đã chuẩn bị sẵn một bộ quần áo cho ta thay. Sau khi đưa ta vào, tiểu nha hoàn rời đi.
Ta khép cửa phòng, cởi dải lưng, nhưng càng lúc đầu óc càng choáng váng.
Lúc này, có một người bước ra từ sau bình phong.
Là Lý Uyên.
Ngay lập tức, ta hiểu rằng mình đã rơi vào bẫy một lần nữa.
Ta vốn biết bọn họ sẽ có hành động, nhưng không ngờ họ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi thế này.
Ta vẫn còn đánh giá cao giới hạn của bọn họ.
Dưới tác dụng của khói mê, ta gần như không thể đứng vững.
Lý Uyên tiến lên một bước, đỡ lấy ta. Ta vung tay áo, đẩy hắn ra.
Hắn không tức giận mà lại cười: "Nàng nghĩ nàng còn có cơ hội phản kháng sao? Đã là nữ nhân của bổn cung mà trong lòng lại có kẻ khác."
Hắn siết chặt vai ta, lạnh lùng nói tiếp: "Nàng đoán xem, lát nữa khi cửa mở ra, mọi người nhìn thấy ta và nàng quần áo xộc xệch, thì thử hỏi còn gia tộc nào ở kinh thành chịu cưới nàng nữa không?"
Ta rất muốn chửi hắn một câu "vô liêm sỉ", nhưng giờ ta đã hoàn toàn mất sức để phản kháng.
Lý Uyên bắt đầu đưa tay cởi y phục của ta.
Ta cố gắng cắn răng thốt ra hai chữ: "Đê tiện!"
Nói xong, nước mắt không kiềm được mà lăn dài trên má.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị người ta đá văng ra.
Bên ngoài gió lớn, ta không biết từ khi nào trời bắt đầu nổi gió.
Một bóng dáng trong trang phục đỏ rực lao vào như cơn gió. So với gió, bóng dáng ấy còn nhanh hơn.
Lục Khánh Nhãn tung một cú đấm thẳng vào đầu Lý Uyên, sau đó vội vàng chỉnh lại áo choàng giúp ta.
Ta nằm trong vòng tay hắn, không nhìn rõ biểu cảm của hắn, chỉ thấy rõ đường nét căng cứng ở quai hàm.
Cuối cùng, ta cũng yên tâm ngã vào cơn mê đen đặc.
Khi tỉnh lại, ta đã ở nhà. Xuân Hỉ nói với ta rằng Lục tiểu tướng quân đã đưa ta về, còn khuyên ta đừng quá đau lòng.
"Nghe nói Tạ Lan Như đã cùng Nhị hoàng tử lén lút với nhau ở nhà người khác, bị mọi người trong tiệc nhìn thấy hết rồi. Thật không biết xấu hổ."
Nghe vậy, ta lại thấy vui mừng bất ngờ.
May mà ta đã tính trước kế hoạch. Lục Khánh Nhãn hôm nay có vẻ hành động rất thông minh, dùng gậy ông đập lưng ông.
Ta không nhịn được mà bật cười thành tiếng, khiến Xuân Hỉ lo lắng, vội vàng muốn đi tìm đại phu.
"Xong rồi, xong rồi, tiểu thư đau lòng quá độ, nên hỏng đầu mất rồi!"
Tạ Lan Như cuối cùng đã gả cho Lý Uyên, nhưng vì lý do không mấy vẻ vang này nên không tổ chức hôn lễ, chỉ có một chiếc kiệu nhỏ đưa nàng ta từ cửa sau vào phủ Nhị hoàng tử làm thiếp.
Nghe nói Hoàng thượng rất tức giận. Phụ thân ta bề ngoài thì nói mình dạy con không nghiêm, nhưng thực chất là muốn hủy bỏ hôn ước của ta. Lục Khánh Nhãn cũng nhân cơ hội dâng tấu nói rằng từ nhỏ đã thầm thương trộm nhớ ta, còn nói hôm đó ta đã ngất đi vì quá đau lòng. Mong Hoàng thượng suy xét.
Hoàng thượng có lẽ cũng nhận ra việc để hai nữ nhi của Thái phó gia đều gả cho Nhị hoàng tử sẽ không có lợi cho sự cân bằng triều đình, nên cũng thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý.
Nghe xong, ta cười thầm, Lục Khánh Nhãn quả thật biết bịa chuyện, mà còn rất trơn tru.
Hôn kỳ không thay đổi, chỉ là tân lang đổi người.
Mẫu thân ta vẫn ngày ngày giục ta thêu hỉ phục, còn thở dài nhẹ nhõm: "May mà trước hôn lễ phát hiện ra phẩm hạnh của Nhị hoàng tử. Không ngờ Tạ Lan Như lại là kẻ như thế."
Bà xoa đầu ta, nói rằng ta đã phải chịu ấm ức, ta chỉ cười nhẹ an ủi bà rằng ta không sao, trong lòng lại nhớ đến kiếp trước, thoáng chua xót.
Dù hôn kỳ đã định, nhà họ Lục vẫn đến đầy đủ, mang sính lễ rực rỡ như dòng suối tràn vào viện của ta.
Ta thầm nghĩ, không biết Lục Khánh Nhãn có định chuyển cả phủ tướng quân đến đây không.
Hôn lễ diễn ra long trọng như kiếp trước.
Sau khi từ biệt phụ mẫu, ta ngồi vào kiệu hoa, lòng dâng lên sự bất an. Hôn nhân bắt đầu từ một giao dịch liệu có thể trọn vẹn hay không?
Cuối cùng, ta cũng ngồi trong tân phòng. Đầu ta đội mũ phượng trĩ nặng nề, cổ đã mỏi nhừ.
Ta vốn nghĩ sẽ còn phải đợi thêm một lúc lâu nữa, đang định bảo Xuân Hỉ đi tìm ít thức ăn cho ta vì từ sáng sớm đến giờ ta chưa có cơ hội ăn gì, đã đói lả rồi.
Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở, có người bước vào.
Chẳng mấy chốc, khăn voan đỏ của ta được ai đó dùng cân xứng vén lên.
Từ sau khi sính lễ được đưa tới, ta chưa gặp lại Lục Khánh Nhãn. Hắn giờ đây ở kinh thành, được hưởng sự ưu đãi, làn da trắng trẻo hơn trước, dù là người võ tướng nhưng vẻ ngoài của hắn lại có chút thanh nhã, khác biệt với trước kia.
Tuy ta đã từng trải qua một lần hôn nhân, nhưng dưới ánh mắt thẳng thắn của Lục Khánh Nhãn, ta vẫn không khỏi đỏ mặt.
Hắn khẽ ho một tiếng, né tránh ánh nhìn của ta, nói rằng đã nhờ nhà bếp chuẩn bị một ít điểm tâm, bảo ta ăn lót dạ vì hắn còn phải ra ngoài tiếp khách. Sau đó, hắn để Xuân Hỉ vào hầu hạ ta thay y phục.
Xuân Hỉ không ngừng khen ngợi Lục tiểu tướng quân chu đáo, trông còn vui vẻ hơn cả ta - người vừa thành thân.
Ta ăn một miếng hoành thánh, da mỏng, hương vị tươi ngon, quả thực phải đồng tình với Xuân Hỉ, đúng là chu đáo.
Khi Lục Khánh Nhãn quay về, nến đỏ mới chỉ cháy được một phần tư.
Vì hắn đã quay về sớm và gỡ khăn voan, nên ta đã tháo trang sức ra từ trước, không biết từ lúc nào mà ta đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
Khi ta tỉnh dậy, Lục Khánh Nhãn đang nhẹ nhàng đặt ta lên giường.
Hắn không ngờ ta lại mở mắt, động tác chợt khựng lại một cách vụng về.
Không hiểu sao, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của hắn, ta bỗng như bị mê hoặc, vòng tay qua cổ hắn và hôn lên môi.
Hắn tròn mắt ngạc nhiên trong chốc lát, rồi nhanh chóng chuyển thế chủ động.
Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim (Đêm xuân đáng giá ngàn vàng), hoa có hương thơm, trăng có ánh sáng mờ ảo.
Phụ mẫu của Lục Khánh Nhãn không khó tính như ta nghĩ. Hai người rất hiền hòa, khiến ta thắc mắc không hiểu sao họ lại sinh ra một đứa con có tính cách lạnh lùng như vậy.
Khi về thăm nhà sau ba ngày thành thân, phụ mẫu ta thấy ta rạng rỡ, rất hài lòng với con rể này, nhất là mẫu thân ta, bà cười đến mức không khép được miệng.
Không có dấu hiệu gì cho thấy họ đang giấu giếm ta điều gì.
Khi ta nhận được tin phụ thân bị giam vào ngục, ta và Lục Khánh Nhãn đang ở Quan Huyền Thanh, nơi gia đình hắn thường đến để trả lễ sau khi cưới dâu.
Hắn nắm tay ta bước lên con đường đá dài.
Kiếp trước, ta không tin vào những điều huyền diệu, nhưng vì đã được sống lại một lần, ta cũng thành tâm bái lạy.
Một tiểu đạo sĩ đứng bên cạnh chờ chúng ta xong lễ, sau đó dẫn chúng ta đến phòng khách. Bên trong có một đạo sĩ râu trắng.
Nhìn thấy ông ta, trong lòng ta có chút bất an, sợ rằng ông sẽ nhìn thấu thân phận của ta, coi ta như yêu ma rồi siêu độ.
Lục Khánh Nhãn giới thiệu: "Đây là bằng hữu của phụ thân ta, Huyền Chân đạo trưởng."
Đạo trưởng vuốt râu, nhìn ta một lúc lâu rồi nói: "Người thiện có phúc, kiếp trước duyên nợ chưa dứt, có người đã cầu cho cô nương hôm nay được viên mãn."
Ta đang nghiêm túc lắng nghe thì ông ta quay sang Lục Khánh Nhãn: "Nguyện vọng đã thành."
Lẽ nào việc ta trọng sinh có liên quan đến Lục Khánh Nhãn?
Ta còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, đã có một binh lính phi ngựa đến báo tin phụ thân ta bị giam vào ngục vì tội tham ô quỹ cứu trợ lũ lụt.
Ta hoảng loạn. Theo như kiếp trước, chuyện này phải hai năm nữa mới xảy ra, tại sao kiếp này lại đến sớm như vậy?
Lục Khánh Nhãn vững vàng đỡ lấy ta, trong lúc bối rối ta hỏi đạo trưởng: "Đạo trưởng, ngài có biết đây là điềm xấu hay tốt không?"
Ông ta chỉ nói: "Đạo pháp tự nhiên."
Xe ngựa quá chậm, Lục Khánh Nhãn đưa ta cùng cưỡi ngựa đen của hắn, phi như bay trong gió cát mịt mù.
Hắn quấn áo choàng quanh ta, bảo vệ ta trong lòng. Nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, ta dần bình tĩnh lại.
Chắc hẳn là Lý Uyên đã ra tay sớm.
Năm nay mưa nhiều, đê sông Nam Thành vỡ, khiến dân chúng lầm than. Hoàng thượng đã sớm hạ lệnh xuất 10 vạn lượng bạc từ quốc khố để cứu trợ, nhưng tình cảnh Nam Thành không cải thiện, mà số dân chạy nạn ngày càng nhiều.
Nghe nói có một quan viên vì không thể yên lòng, đã dâng sớ tố cáo rằng tất cả đều do lệnh của Thái phó - tức phụ thân ta, ông bị buộc tội tham ô quỹ cứu trợ.
Đại Lý Tự phái người đến Tạ phủ lục soát, quả nhiên tìm thấy thư từ cấu kết qua lại.
Hoàng thượng giận dữ, hạ lệnh bắt giam phụ thân ta vào ngục.
Khi trở về Tạ phủ, mẫu thân ta đã ngất đi nhiều lần vì khóc. Bởi sức khỏe bà yếu từ khi sinh ta, phụ thân và bà tình thâm ý trọng, chưa từng nạp thiếp, nên Tạ gia không có con nối dõi khác, lúc xảy ra chuyện, ai nấy đều mất phương hướng.
Tạ Lan Như cũng đến, nhưng ta bận an ủi mẫu thân, không thèm liếc mắt nhìn nàng.
Nàng lại chủ động tiến đến, buông lời châm chọc, khiến mẫu thân ta tức đến suýt ngất thêm lần nữa.
Không chịu được, ta quay lại, tát nàng một cái.
Trong Tạ phủ, người có thể qua lại, gửi thư tố giác chỉ có nàng, ngoài nàng ra ta không nghĩ được ai khác.
Nàng che mặt, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi, định trả lại ta một cái tát nhưng bị Lục Khánh Nhãn nhanh chóng ngăn lại, đẩy mạnh nàng ra xa.
Gương mặt anh tuấn của Lục Khánh Nhãn bỗng lạnh như băng, sắc mặt đen tối, chỉ nhẹ nhàng an ủi ta: "Đừng lo lắng."
Ta ngước nhìn hắn, nói ta muốn gặp phụ thân.
Đại Lý Tự không phải là nơi dễ dàng để vào, không biết Lục Khánh Nhãn đã dùng bao nhiêu cách mới có thể đưa ta vào gặp phụ thân.