TA GẢ CHO NHỊ HOÀNG TỬ - Chương 4:

Cập nhật lúc: 2024-09-20 04:02:13
Lượt xem: 832

Khi nhìn thấy người, phụ thân ta ngồi cô độc trên đống rơm rạ, chỉ trong vài ngày, mái tóc ông đã lấm tấm bạc.


Tim ta thắt lại.


Phụ thân thấy ta, nhưng chỉ cười nhẹ, không hề để lộ bất kỳ sự lo lắng nào, rõ ràng là ông muốn ta yên lòng.


Đại Lý Tự là nơi khắc nghiệt, ta nhìn quanh không gian tối tăm, ẩm ướt, biết rằng cuộc sống trong đây không dễ dàng gì.


Ta âm thầm đến phủ Nhị hoàng tử, không phải vì không tin tưởng phụ thân, mà là vì cởi chuông còn cần người cột chuông.


Đứng trước bàn sách của Lý Uyên, ta nói: "Ta biết ngươi muốn gì."


Hắn cười nhạo, rõ ràng không tin, nhưng vẫn hỏi ta làm sao biết được.


Ta bắt đầu kể từng chuyện về những con cờ mà hắn cài cắm trong triều, cùng với doanh trại mà hắn nuôi dưỡng binh lính.


Hắn dần trở nên hoảng loạn, ta chỉ cười.


"Không biết Hoàng thượng sẽ nghĩ sao khi biết được dã tâm của Nhị hoàng tử?"


Hắn vội vàng bóp chặt cổ ta, ta vô tình làm đổ cốc trà trên bàn, nước trà nóng hắt lên người hắn, khiến hắn tỉnh táo lại.


Nếu thê tử của một quan chức triều đình chết trong phủ của hắn, hắn sẽ không thể giải thích được.


Sau khi thay y phục, Lý Uyên quay lại với thái độ bình tĩnh hơn, hắn dứt khoát ra điều kiện với ta. Hắn nói có thể giúp phụ thân ta thoát khỏi tội danh, nhưng Lục Khánh Nhãn phải đứng về phía hắn. Chỉ khi chúng ta cùng chung một con thuyền, hắn mới tin rằng ta sẽ không bán đứng hắn.


Ta đồng ý.


Khi rời khỏi phủ Nhị hoàng tử, ta thấy Lục Khánh Nhãn đang đứng bên cạnh xe ngựa, trên vai đã phủ một lớp tuyết mỏng.


Sắc mặt hắn lạnh lẽo, còn lạnh hơn cả tiết trời.


Ta vội vã tiến lên, muốn giải thích, nhưng hắn lùi lại hai bước, quay người lên ngựa rồi rời đi, cuốn theo cả một trời gió tuyết.


Suốt mấy ngày sau đó, Lục Khánh Nhãn tránh mặt ta, không về phòng vào buổi tối, chỉ nói rằng bận công việc, ngủ lại trong thư phòng.


Khi ta đến tìm hắn, ta lại bị chặn ngoài cửa.


Trưởng quản thân tín của hắn, Trường Hạ, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Thiếu phu nhân, hôm nay người nên về đi, thiếu gia sẽ không gặp người đâu."


Nhưng ta không chịu rời đi, đứng thẳng ngoài thư phòng, nói lớn: "Lục Khánh Nhãn, nếu chàng không mở cửa, ta sẽ đứng đây mãi."


Trường Hạ định khuyên thêm, nhưng bên trong lại vang lên tiếng nói cứng rắn: "Cứ để nàng đứng đó."


Trường Hạ im lặng, chỉ có thể nhìn ta với vẻ mặt bối rối.


Từ lúc nào, tuyết đã bắt đầu rơi.


Dù mặc áo bông, ta vẫn cảm nhận được cái lạnh thấm vào da thịt.


Trường Hạ tiếp tục khuyên nhủ, lần này cố tình nói lớn: "Thiếu phu nhân, người về đi, đừng để bị lạnh cóng."


Ta vẫn không nhúc nhích, nhìn thẳng vào cửa thư phòng.


Cửa bất ngờ mở ra, nam tử với gương mặt lạnh lùng xuất hiện.


Ta vừa xoay người hướng vào thư phòng, đằng sau liền cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ bếp lửa.


Giọng hắn vẫn lạnh lùng như thường lệ: “Vào đi.”


Ta lặng lẽ theo sau, bước qua cửa. Lò lửa trong phòng đang cháy rực, nhưng quyển sách mở trên bàn dường như cả đêm không hề được động đến.


“Ta không phải không tin chàng.” Ta mở lời giải thích.


Hắn ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, giọng điệu đầy châm chọc: “Nàng tin ta mà lại tự mình chạy đi tìm Lý Uyên?”


“Ta có lý do mới đi tìm hắn.”


“Vậy nàng thử nói xem là lý do gì?” Hắn nghiêng người tựa vào ghế, tỏ ra lạnh nhạt.


Bị thái độ của hắn kích động, ta giận dữ chống tay xuống bàn, từ trên cao nhìn xuống hắn, chất vấn: “Sao chàng lại tức giận chứ?”


“Thê tử của mình gặp khó khăn, chạy đi tìm nam nhân khác cầu giúp đỡ, ta không nên giận sao?”


Hắn ngẩng đầu chất vấn ta.


“Nhưng hôn nhân của chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi." Ta đáp lại như đã định trước.


Hắn như thể bị ta chọc cười, đứng dậy chỉ tay về phía ta hồi lâu mà không nói nên lời.


“Chẳng lẽ chàng thật sự thích ta?” Ta đúng lý hợp tình hỏi.


“Nếu không thì tại sao ta phải cưới nàng?” Hắn càng đúng lý hợp tình đáp lại.


Lời vừa dứt, cả căn phòng bỗng chốc chìm trong tĩnh lặng.


Bên ngoài vọng lại tiếng cười khúc khích, chắc hẳn là Xuân Hỉ và Trường Hạ.


Lúc này, Lục Khánh Nhãn mới nhận ra lời mình vừa thốt ra, gương mặt hắn thoáng chút bối rối, nhưng vẫn ngoan cố quay đầu tránh ánh nhìn.


Ta đi vòng qua bàn sách, nhẹ nhàng kéo vạt áo của hắn, nhưng hắn không phản ứng.


Ta bạo gan hơn, định nắm lấy tay hắn, nhưng chưa kịp thì hắn đã nhanh chóng nắm lấy tay ta trước: “Sao tay lại lạnh thế này?”


Hắn lẩm bẩm. Ta lắc lắc tay hắn, hơi lạnh quanh người hắn dần tan, cuối cùng cũng dịu giọng xuống.


Không khí căng thẳng dần tan biến, hắn cũng chịu nhượng bộ, kéo ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.


“Giờ thì có thể nghe ta giải thích được rồi chứ?” Ta nói.


Ánh mắt hắn như ra hiệu: “Nói mau, ta muốn xem nàng còn có thể nói ra được cái gì.”


Ta bất lực cười, rút ra lá thư đã chuẩn bị sẵn.


Hắn đọc xong, gương mặt thoáng chút sửng sốt.


“Làm sao nàng có được bức thư này? Đây là bằng chứng cho thấy Lý Uyên đã tham ô quỹ cứu trợ và hãm hại phụ thân nàng.”


Cũng không trách sao hắn lại ngạc nhiên như vậy. Ta cũng chỉ vô tình phát hiện ra lá thư này ở kiếp trước khi lục lọi thư phòng. Hôm đó, ta cố tình làm đổ cốc trà, lợi dụng lúc Lý Uyên đi thay y phục để lấy nó.


Hắn quá tự tin, nghĩ rằng không ai có thể phát hiện ra điều này.


“Người ta có thể tin tưởng chỉ có chàng, xin chàng nghĩ cách giúp ta đưa bằng chứng này lên trước mặt Hoàng thượng, cứu phụ thân ta.”


Ánh mắt Lục Khánh Nhãn lóe lên niềm vui bất ngờ: “Ta vừa tìm ra một số nhân chứng, chỉ còn thiếu một bước quyết định.”


Ta cảm động, không ngờ hắn có thể làm được đến mức này, vì chuyện này đồng nghĩa với việc công khai đối đầu với phe cánh của Nhị hoàng tử.


Hắn hành động rất nhanh, nhân chứng và vật chứng đều đầy đủ.


Vừa trình lên trước mặt Hoàng thượng, ngay lập tức ngài ra lệnh thả phụ thân ta, khôi phục chức quan cũ, còn ban thưởng rất nhiều kỳ trân dị bảo để an ủi.


Còn về phần Nhị hoàng tử, Hoàng thượng dù sao cũng không nỡ ra tay quá nghiêm khắc với con trai ruột của mình. Chỉ đến khi Lục Khánh Nhãn trình lên danh sách những người mà Lý Uyên đã kết giao mưu phản, Hoàng thượng mới phái Cẩm Y Vệ bí mật đi điều tra.


Một tháng sau, kết quả rõ ràng. Lý Uyên vì tội danh mưu phản đã bị giáng chức làm thứ dân, lưu đày đến Tây Bắc, gia quyến cũng phải đi theo.


Trước khi khởi hành, Tạ Lan Như đã đến cầu xin ta. 


Nước mắt nàng ta tuôn trào như suối, khẩn cầu ta nghĩ cách cứu nàng, vì nàng không muốn sống nơi đất lạnh khắc nghiệt.


Ta dùng nắp chén trà hất nhẹ lớp trà nổi lên, rồi lạnh lùng đáp: “Tạ Lan Như, ta đã từng nói với ngươi, mệnh mà đã có ắt nên, mệnh mà không có cầu xin làm gì.”


Nói xong, ta không quan tâm nàng có phản ứng gì, chỉ ra lệnh cho Xuân Hỉ tiễn khách.


Ta đứng dưới hành lang, nhìn bóng dáng Tạ Lan Như dần biến mất trong tuyết trắng, trong lòng chỉ cảm thấy may mắn vì đã bảo vệ được phụ mẫu bình an.


Không hề cảm thấy sự khoái chí khi báo được mối thù lớn, chỉ có cảm giác trống rỗng trong lòng. Trên vai ta bỗng cảm nhận được hơi ấm, có người khoác áo choàng cho ta.


Giọng nói đầy ý trách móc vang lên từ phía sau: “Sao nàng lại không khoác áo khi ra ngoài?”


Ta quay người lại, ôm lấy hắn.


“Lục Khánh Nhãn.” Ta khẽ gọi.


“Hửm?" Tiếng hắn trầm thấp vọng lại từ lồng ngực.


“Chàng có thích ngọc không?” Ta tháo chiếc ngọc bội hình đầu hổ từ thắt lưng của mình, bỏ qua sự ngạc nhiên trên mặt hắn, nhẹ nhàng buộc vào thắt lưng của hắn.


“Cái này ta tặng chàng.”


Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán ta, vòng tay ôm chặt hơn, giọng trầm: “Ừ, ta rất thích.”


Tuyết vẫn rơi không ngừng, nhưng không có bông nào chạm được vào mái tóc ta.


Phiên ngoại Lục Khánh Nhãn


Khi nghe về cái chết của “Thương Lâm,” ta như chìm vào vực thẳm.


Không chờ lệnh triệu tập, ta liều lĩnh tiến vào kinh thành. Phủ Thái Phó đã không còn bóng người, ngay cả tấm biển khắc chữ “Tạ” cũng bị tháo xuống.


Ta nhớ lại năm đó, khi đứng trước cổng này đón cha ta, một cô bé nhỏ nhắn nhưng đứng rất ngay ngắn, mỗi bước đi đều như được đo đếm cẩn thận. Đôi mắt to tròn chứa đầy sự thông minh lanh lợi.


Ta không đành lòng nhìn nàng luôn phải kìm nén bản thân như vậy, nên lần nào cũng khiêu khích nàng, nói nàng ngày ngày đều diễn vai đoan trang, lễ phép. Nhưng điều ta thực sự muốn nói lại là nửa câu sau: "Nàng không mệt mỏi sao?”


"Thương Lâm, Thương Lâm à!"


"Chú hổ nhỏ sinh vào mùa xuân" vốn dĩ nên được tự do tự tại, và vui vẻ. Ta muốn nói với nàng đừng cố gắng quá sức, nhưng giờ Lục gia đã sa sút, ta sợ không thể bảo vệ nàng. Vì vậy, ta đã sớm xin ra trận, mong lập được công danh, đường đường chính chính trở về cầu hôn nàng.


Trên chiến trường đao kiếm vô tình, biết bao nhiêu lần thập tử nhất sinh, ta đều nhớ đến đôi mắt của nàng. Cuối cùng ta cũng vượt qua được những năm tháng gian khổ, trở về kinh đô trong vinh quang, khôi phục lại thanh danh cho gia tộc.


Trên đường Đức Chính, ta cố tình đi chậm lại, tìm kiếm mãi, nhưng vẫn không thấy đôi mắt mà ta ngày đêm nhung nhớ. Sau đó mới biết nàng đã có hôn ước với Nhị hoàng tử.


Ta biết Nhị hoàng tử có dã tâm đoạt ngôi, vì nàng, ta cam tâm đứng về phía hắn. Trước ngày đại hôn, ta lén lấy miếng ngọc bội nàng luôn mang theo bên mình, rồi tự mình đi lưu đày, thay hắn bảo vệ giang sơn này.


Nhưng không ngờ Lý Uyên lại phụ nàng. Xương cốt của nàng bị giam cầm trong hoàng lăng, chắc hẳn nàng rất đau khổ.


Ta trở về biên ải, chỉnh đốn quân đội, năm năm sau dấy binh tiến vào hoàng cung. Lý Uyên quỳ gối trước mũi kiếm của ta, khóc lóc van xin tha mạng, nói sẽ dâng cả giang sơn cho ta.


Ta một kiếm đâm xuyên qua hắn. Thiên hạ này không còn Thương Lâm nữa, ta giữ nó lại còn có ý nghĩa gì?


Ta đào quan tài của Thương Lâm từ hoàng lăng ra, chôn cất bên cạnh mộ cha mẹ nàng.


Cha từng nói trên núi Huyền Chân có một vị đạo trưởng rất tài giỏi, khi gặp chuyện khó giải quyết có thể đến cầu xin. Ta biết điều mình cầu xin quá tham lam, nên từ bậc thang dưới chân núi, ta vừa đi vừa dập đầu, máu chảy đầy đầu.


Huyền Chân đạo trưởng thấy ta như vậy, vuốt râu thở dài: "Mọi chuyện đều có định số, hà tất phải khổ sở như vậy?"


Ta quỳ trên bồ đoàn, lạy hết lần này đến lần khác, cầu xin đạo trưởng làm phép cho Thương Lâm.


Lễ cúng viên mãn, ta muốn "chú hổ nhỏ sinh vào mùa xuân" được gặp lại "đứa trẻ sinh vào mùa xuân".


Hết.



Bình luận