TA THAY ĐẠI TỶ GẢ CHO MỘT NGƯỜI SẮP CHẾT - Chương 8:

Cập nhật lúc: 2024-09-15 18:06:36
Lượt xem: 5317

25

 

Sắc mặt ông ta tái nhợt.

 

Ông không thể trả lời, bởi vì ông chưa từng giúp tôi! Ông nói:

 


"Con chỉ là một đứa con gái rẻ mạt sinh ra từ chốn lầu xanh, được vào Kỷ gia đã là phúc phận của tám đời nhà con. Chịu đựng thiệt thòi là điều con đáng phải nhận."

 

Giọng tôi nghẹn lại:

 


"Trước mặt người ngoài, con là con gái của người, nhưng trong nhà, con thậm chí không bằng một đứa nha hoàn đốt lửa!"

 

Rõ ràng là ông ta không kìm nén được dục vọng của mình, để rồi đưa ta đến thế giới này.

Nhưng cuối cùng, mọi tội lỗi và ác ý lại đổ lên đầu ta.

 

Đại tỷ, vốn im lặng từ đầu, không thể chịu đựng nữa, hét lên:



 

"Kỷ Lưu Vân, nếu không có Kỷ gia, liệu ngươi có ngày hôm nay không? Nếu không phải ta nhường lại vị trí thế tử phu nhân, làm sao ngươi có được cuộc sống như bây giờ!"

 

"Đó là món nợ ngươi mắc với Kỷ gia!"

 

Nàng ta còn chưa nói hết câu, phụ thân ta đã tát một cái mạnh lên mặt nàng ta:

"Mày nói chuyện với muội muội như thế à?"

 

Đại tỷ sững sờ:

"Phụ thân, người dám đánh con?"

 

Ông ta liền đá mạnh vào kheo chân của nàng ta, khiến nàng ta bất ngờ quỳ phịch xuống đất.



 

"Nếu không phải tại mày lúc trước ngang ngược, bắt nạt muội muội, làm sao mọi chuyện ra nông nỗi này? Bây giờ, mày hãy quỳ lạy xin lỗi muội muội ngay!"

 

Ông ta ấn đầu nàng ta xuống đất, ép nàng ta phải dập đầu xin lỗi, còn nàng ta thì hét lên và chống cự quyết liệt.

 

"Không, ta sẽ không bao giờ xin lỗi một con gái lầu xanh!"

 

Cha con họ sắp đánh nhau đến nơi, thì tiếng ho khẽ vang lên từ phía sau, phu quân đã đến.

 

Đại tỷ liền hất tay ông ta ra, quỳ gối bò đến bên phu quân, bám chặt lấy vạt áo chàng.



 

"Thế tử, ta mới là hôn thê của chàng, trước kia chỉ là hiểu lầm thôi." Nàng ta ngước lên, ánh mắt đầy hy vọng nhìn chàng, "Kỷ Lưu Vân xuất thân hèn mọn, hoàn toàn không xứng đáng với thân phận cao quý của chàng."

 

"Ta yêu chàng bằng cả tấm lòng, trước đây chỉ vì phụ thân ngăn cản..."

 

Phu quân đứng nhìn xuống chị từ trên cao, cười nhạt: "Thật vậy sao?"

 

Trong mắt đại tỷ bừng lên tia hy vọng: "Tất nhiên, chỉ cần có thể ở bên chàng, ta làm trâu làm ngựa cũng cam lòng."

 

26

 

Phu quân khẽ cười: "Nếu đã như vậy, muội muội ngươi đang thiếu một nha hoàn, sao ngươi không thay ta hầu hạ nàng ấy cho tốt?"

 

Đại tỷ sững sờ.

 

Phu quân kéo lại áo của mình, khuôn mặt bỗng trở nên lạnh lùng:

 


"Ngươi nghĩ thế tử này mù điếc sao? Lúc trước các người sợ ta chẳng sống được bao lâu, nên đưa một người đến để thay thế. Giờ Hầu phủ phất lên, lại muốn hối hận sao?"

 

"Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!"

 

"Bất kể Lưu Vân là đích nữ hay thứ nữ, dù lớn lên ở nông trang hay nơi lầu xanh, nàng mãi mãi là phu nhân của ta!"

 

Đại tỷ và ông ta bị đuổi ra ngoài.

 

Nàng ta gào lên đầy phẫn nộ:



 

"Chính ta mới là thế tử phu nhân! Chính ta mới phải là người đó, nàng ta đã cướp mất cuộc đời của ta, cướp mất vận mệnh của ta!"

 

Phu quân chỉ liếc mắt một cái, lập tức có ma ma đến bịt miệng nàng ta lại.

 

Chàng kéo rèm, đỡ ta ngồi lại giường, chàng nắm lấy tay ta, giọng đầy tình cảm:



 

"May mà là nàng, nếu là nàng ta, e rằng ta không thể vượt qua nổi mùa đông đầu tiên sau khi cưới."

 

Lời nói này khiến những lo lắng trong lòng ta tan biến. Ta từng sợ rằng chàng sẽ chê bai xuất thân của mình. Nhưng câu nói này đã xua tan mọi ưu tư.

 

Vì khi mang thai ta ở trong ngục, An Quốc Hầu phu nhân kiên quyết bắt ta ngồi cữ hai tháng để bù đắp sức khỏe.

 

Khi kết thúc thời gian ở cữ, kết quả điều tra về phụ thân ta cũng đã có.

 

Quả thật, ông ta không phạm tội phản quốc, nhưng Triệu Thị lang từng ngầm ám chỉ với ông ta. Ông ta biết rõ những mưu toan bất lợi cho Đại Sở mà vẫn giấu diếm không báo, và đó cũng là một tội.



 

Ông ta bị bãi chức, tịch thu tài sản, và suốt đời không được tham gia vào triều đình nữa.

 

Triệu gia bị xử trảm toàn bộ, hôn ước giữa Triệu công tử và đại tỷ đương nhiên bị hủy bỏ.

 

Ngày trước nàng ta chê người này, không thích người kia, luôn khao khát được gả vào hoàng tộc để trở thành vương phi.



 

Giờ với thân phận hiện tại, đừng nói đến chuyện vào vương phủ, ngay cả một quan chức nhỏ bảy phẩm cũng không dám nhận nagf ta làm con dâu.

 

Gia đình đích mẫu có cha là quan tứ phẩm, ca ca hiện tại cũng giữ chức ngũ phẩm. Nhưng sau vụ việc này, họ vội vã cắt đứt mọi liên hệ.

 

Theo lời các tỳ nữ kể lại, đại tỷ đã khóc lóc, gõ cửa nhà ngoại tổ suốt cả đêm dưới cơn mưa lớn, nhưng cánh cửa ấy chưa từng mở ra.

 

Khi Kỷ gia bị tịch thu, đại tẩu đã xin được tờ giấy ly hôn từ đại ca.

 

Gia đình đại tẩu không có quyền lực...

 

Những năm qua, đại tẩu đã chịu không ít đày đọa từ đích mẫu, thậm chí con trai của tỷ cũng không được tự mình nuôi dạy, bị đích mẫu nuông chiều đến hư hỏng.



 

Dù gia đình đại tẩu không giàu có, nhưng hai người ca ca của đại tẩu lại rất tình nghĩa, không chỉ đón tỷ về, mà còn nhận luôn cả đứa cháu trai bướng bỉnh.

 

Kỷ gia hiện nay đã bị mọi người xa lánh, cả gia đình phải tá túc trong một căn nhà cũ nát được đồn là có ma ám.

 

Trong khi đó, Hầu gia đã trở về triều, hoàng thượng ban thưởng rất hậu hĩnh cho những tướng lĩnh tham gia trận chiến này.

An Quốc Hầu được phong làm An Quốc Công.

 

Hoàng thượng có ý muốn giao lại binh phù cho An Quốc Công, để ông tiếp tục nắm giữ binh quyền, nhưng ông đã từ chối.

 

"Thần đã cao tuổi, lại bị thương tật trong thời gian ở Bắc Địch. Xin hoàng thượng cho thần được an dưỡng tuổi già."

 

Dù hoàng thượng nhiều lần thuyết phục, cuối cùng cũng phải đồng ý.

 

Ta không suy nghĩ nhiều về việc này, nhưng phu quân lại nói với ta vào buổi tối: việc ông ấy từ chối binh quyền là một sự lựa chọn bắt buộc.

 

Trong dân gian, đã có rất nhiều bài hát đồng dao ca ngợi công công về sự kiên trì, thông minh và dũng cảm, mang lại hòa bình cho Đại Sở trong nhiều thập kỷ.



 

Nếu ông ấy tiếp tục nắm giữ binh quyền vào lúc này, hoàng thượng khó tránh khỏi nghi ngại.

 

Biên giới không còn chiến sự, đây là thời điểm lý tưởng để ông ấy tận hưởng niềm vui gia đình.

 

Sau khi ông ấy trở về, An Quốc Công phu nhân dường như trẻ ra nhiều, cả người bà toát lên vẻ rạng rỡ.

 

Nhưng rồi, từ lúc nào đó, những lời đồn bắt đầu lan ra trong dân chúng:



 

Người ta nói ta không phải con gái ruột của đích mẫu, mà là một kỹ nữ xuất thân từ lầu xanh.

Những lời đồn ấy được thêu dệt một cách chi tiết, đầy thuyết phục.

 

27

 

Có thể đoán được ai là người đứng sau tất cả những chuyện này.

 

Tiệc mừng trăm ngày của con gái được tổ chức vô cùng linh đình.



 

Giờ đây, An Quốc Công được hoàng thượng sủng ái, phu quân là Trạng nguyên của triều đình, còn Thịnh Đào thì được phong làm Quận chúa.

 


Tiệc mừng trăm ngày này, hoàng thượng cũng sớm gửi tặng những món quà quý giá.



 

Chúng tôi dù muốn tổ chức đơn giản, kín đáo cũng không thể, khách mời nhiều đến mức phủ Quốc công gần như không còn chỗ để đứng.

 

Ai nấy đều cười nói chúc mừng, không khí tưng bừng rộn rã, trong lúc tiệc đang náo nhiệt, một kẻ không mời bỗng nhiên xuất hiện từ trong đám đông.



 

Là đại tỷ.

 

Nàng ta mặc đồ như một nha hoàn, không biết đã theo chân vị khách nào để vào đây.



 

Điều đáng sợ hơn nữa, nàng ta kéo theo người mà ta không ngờ tới: di nương của ta — từng là đầu bảng của Hồng Túy Lầu.

 

Đại tỷ đẩy di nương của a về phía trước, miệng mỉa mai:



 

"Con gái bà đang ở kia kìa, bà mau nhận đi, giờ nó là thế tử phu nhân rồi, bà muốn gì mà chẳng có, vàng bạc, châu báu!"

 

Di nương ta mấp máy đôi môi, khách khứa bắt đầu xì xào bàn tán.

 

"Đó chẳng phải là cô nương của Hồng Túy Lầu sao? Hình như tên là Liễu Vân Vân?"

 

"Đúng vậy, ngày trước cũng nổi tiếng một thời gian, sau đó đột nhiên biến mất, rồi xuất hiện lại nhưng đã già rồi."

 

"Không lẽ thế tử phu nhân thực sự xuất thân từ lầu xanh?"

 

"Ngươi đừng nói, nhìn cũng khá giống đó chứ."

 

...

 

Ánh mắt của mọi người dần dần đổ dồn về phía ta, đại tỷ cười ranh mãnh, trong mắt chứa đầy độc ác, nàng ta kéo di nương ta tiến lên từng bước:



 

"Mau lên, bà không nhận ra con gái mình sao?"

 

Trong đầu ta như có tiếng sấm vang dội, nhưng ta vẫn ôm con gái và bình tĩnh đối diện với bà ta.

 

Phu quân đứng dậy, bước đến bên cạnh ta.

 

Di nương đã tiến đến đối diện, cúi mắt nhìn bé Thịnh Đào trong lòng ta, rồi hỏi:



 

"Con bé tên gì?"

 

"Nhũ danh là Thịnh Đào."

 

Mắt bà ta hơi đỏ lên:



 

"Tên hay lắm, trông con bé giống phu nhân quá."

 

Đại tỷ cười khúc khích:



 

"Đây là cháu ngoại của bà đó, bà không ôm nó một cái sao?"

 

Bà bật cười, nụ cười càng lúc càng lớn, như thể bà đã phát điên, nước mắt rơi lã chã.

 

"Ta làm gì có đứa con gái nào xinh đẹp và có tiền đồ như vậy!"

 

Tay ta siết chặt con gái trong lòng, không dám tin vào tai mình, nhìn bà đầy ngạc nhiên.

 

Bà luống cuống lục lọi trong tay áo, lấy ra một túi tiền rồi ném cho đại tỷ:



 

"Đây không phải là con gái của ta, tiền của cô nương ta không thể nhận. Đây không phải con gái của ta."

 

"Con gái ta đã chết rồi, đã chết từ lâu rồi, haha…"

 

"Ta không cần tiền bẩn của các người, ta chỉ cần con gái của mình."

 

Quản gia tiến lên, đưa người có vẻ đang mất trí đi ra ngoài.



 

Vài ma ma cũng kéo đại tỷ ra ngoài.

 

Đại tỷ liên tục giãy giụa, gào thét:



 

"Ngươi không phải muội muội của ta, ngươi chỉ là con của một kỹ nữ. Thế tử phu nhân vốn là ta, là của ta!"

 


"Thế tử, ta mới là thê tử định mệnh của chàng, chúng ta mới là một đôi trời sinh."

 

Phu quân ôm lấy vai ta, từng chữ rõ ràng:



 

"Ta đời này chỉ có một thê tử, đó là Lưu Vân. Nàng ấy là thiếu phu nhân của Quốc công phủ, không phải kẻ hèn mọn như ngươi có thể bôi nhọ."

 


Khuôn mặt chàng lạnh lùng đầy khinh bỉ:

"Đưa đến quan phủ!"

 

Đại tỷ gào khóc, bị gia nhân áp giải đến phủ Kinh Triệu Doãn.



 

Sau một ngày bận rộn, tiễn khách về hết, ta ra hậu viện và gặp di nương.



 

Bà đang ngồi gặm chân giò heo.

 

Thấy ta, bà cười nhạt, miệng nhai thịt nói không rõ ràng:



 

"Thế tử phu nhân, sống thật sung sướng quá! Đúng là con gái ta, giỏi lắm."

 

"Vì sao bà không vạch trần tôi trước mặt mọi người?"

 

Di nương nuốt miếng thịt trong miệng, mỉm cười:

"Con bé Thịnh Đào trông giống y hệt con lúc nhỏ!"

 

"Thế tử phu nhân chắc có nhiều trang sức lắm nhỉ!" Bà dùng khăn lau tay, mắt sáng lên, "Dẫn ta đi chọn một chút đi, ta đã giúp con một việc lớn mà, đừng keo kiệt."

 

Ánh nến hắt lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà, đôi mắt sáng rực tham lam.



 

Ta muốn hỏi bà một câu: Bà có từng yêu ta không?



 

Yêu như cách nương yêu con mình, như cách ta yêu Thịnh Đào.

 

Nhưng cuối cùng, ta chẳng hỏi gì, chỉ lạnh nhạt đáp: "Chút nữa ta sẽ bảo tỳ nữ đưa bà đến kho, bà tự chọn lấy."

 

Di nương rất hài lòng: "Bây giờ xem còn ai có thể so được với ta."

 

Phu quân đã sắp xếp cho người một căn nhà và hai tỳ nữ.



 

Tất cả chi phí sinh hoạt đều do Hầu phủ lo liệu.

Cuối năm, khi xem sổ sách, ta thực sự ngạc nhiên bởi con số chi tiêu của bà.



 

Di nương sau đó không đến thăm ta, ta cũng không tìm đến bà, chỉ mỗi dịp sinh nhật Thịnh Đào, bà mới gửi một cái túi tiền.



 

Những đường khâu thô ráp cho thấy rõ đó là do chính bà tự tay thêu.

 

Khi còn nhỏ, ta cũng từng mong muốn có một cái túi tiền do nương làm.



 

Nhưng bà bận rộn trang điểm, chưa bao giờ có kiên nhẫn làm thứ đó.



 

Những túi tiền ấy ta cất kỹ dưới đáy hộp.

 

Đại tỷ bị giam hai năm, khi ra khỏi tù đã tròn hai mươi tuổi, không ai muốn hỏi cưới, nàng ta không thể gả đi được.



 

Cuối cùng, nàng ta vào làm trong Hồng Túy Lầu.

 

Vì là con gái nhà quan, nàng ta thu hút không ít khách làng chơi.



 

Có một lần ta dẫn Thịnh Đào ra phố, tình cờ thấy nàng ta bước xuống từ xe ngựa của một vị khách, tóc tai bù xù, son môi nhòe nhoẹt.

 

Chúng tôi nhìn nhau từ xa một lát, rồi nàng ta dùng khăn lau miệng và quay lưng bước đi.



 

Cuối cùng, nàng ta cũng trở thành người mà chính mình từng khinh thường nhất.

 

Phu quân làm việc nhiều năm tại Binh bộ, đến tuổi ba mươi đã trở thành Binh bộ Thị lang.

Khi tân hoàng lên ngôi, chàng được điều sang làm Hộ bộ Thượng thư, phụ trách chỉnh đốn sổ sách phức tạp của Hộ bộ nhiều năm.

 

Sau đó, khi Thái tử được khai sáng, phu quân kiêm luôn chức Thái phó, năm bốn mươi lăm tuổi, chàng được thăng lên nhất phẩm Tể tướng.


Ta cũng được phong làm nhất phẩm cáo mệnh, cùng chàng nhận ân sủng của hoàng thượng.

 

Bệnh ho của chàng chưa bao giờ khỏi hẳn. Mỗi đêm, chàng phải ôm ta ngủ mới yên giấc.


Chúng ta có hai trai, hai gái, và tổng cộng mười lăm đứa cháu.

 

Chàng đã thực hiện lời hứa khi đỗ Trạng nguyên: suốt đời không nạp thiếp.

Năm ta tròn bảy mươi tuổi, đột ngột mắc bạo bệnh.


Chàng ngồi bên giường, nắm tay ta:


"Lưu Vân đừng sợ, ta sẽ sớm theo nàng thôi."

 

"Kiếp sau, chúng ta lại sẽ làm phu thê."

 

- Hoàn -




Bình luận