TA THAY ĐẠI TỶ GẢ CHO MỘT NGƯỜI SẮP CHẾT - Chương 7:
Cập nhật lúc: 2024-09-15 18:06:06
Lượt xem: 5062
23
Đại lý tự khanh ban đầu mặt mày nghiêm nghị, nhưng khi nhìn thấy vệt nước dài dưới đất, sắc mặt ông ta lập tức biến đổi.
"Mau, mau đưa thế tử phu nhân ra ngoài! Gọi thái y, gọi bà đỡ!"
Ta nhận thánh chỉ khi đang nằm trên cáng.
Thì ra, Hầu gia không phản bội Đại Sở.
Ngài quả thực đã bị quân Bắc Địch bắt làm tù binh, chịu đủ mọi hình phạt dã man. Sau đó, ngài giả vờ đầu hàng.
Lợi dụng tình hình nội loạn của Đại Sở, Bắc Địch phát động chiến tranh, và Hầu gia đã gia nhập vào hàng ngũ của họ. Ban đầu, ngài giả vờ chiến đấu cho Bắc Địch, giành được sự tin tưởng của họ.
Khi đã có lòng tin, Hầu gia bí mật chuyển bản đồ phòng thủ của Bắc Địch ra ngoài, phối hợp với quân Đại Sở. Kết quả là toàn bộ 300.000 quân Bắc Địch đã bị tiêu diệt.
Hầu gia và phu quân đều có trí nhớ xuất sắc, nhìn qua bản đồ chỉ một vài lần là có thể vẽ lại toàn bộ!
300.000 quân gần như là sức mạnh toàn quốc của Bắc Địch, với thất bại này, khi ngồi vào bàn đàm phán, chắc chắn Bắc Địch sẽ phải trả giá đắt, điều này ít nhất cũng sẽ mang lại cho Đại Sở 30 năm thái bình.
Sau ba ngày ba đêm đau đớn, cuối cùng ta đã hạ sinh một bé gái khỏe mạnh ngay trong hoàng cung.
Ngày bé gái chào đời, mười cây đào trong ngự hoa viên đều nở rộ đồng loạt.
Hoàng thượng đích thân đến bế đứa trẻ, ban cho nàng tước hiệu Thịnh Đào Quận chúa.
Từ phía sau tấm rèm, ta nghe hoàng thượng nói với An Quốc Hầu phu nhân và phu quân:
"Thời gian qua đã làm khổ các người. Nhưng trẫm cuối cùng cũng đã có lời giải thích với Yến huynh."
"Năm đó, khi Yến huynh ra chiến trường, trẫm từng hứa sẽ chăm sóc tốt cho thê tử của huynh ấy, hy vọng khi huynh ấy trở về, sẽ không trách trẫm."
Hầu gia vẫn đang trên đường trở về triều, nhưng vô số phần thưởng đã liên tục được gửi vào Hầu phủ.
Phu quân cũng đã được bổ nhiệm làm Chủ sự Binh Bộ, một chức quan ngũ phẩm.
Trong số các Trạng nguyên trước đây, đây là vị trí cao nhất mà hoàng thượng từng ban.
Hoàng thượng còn đích thân chỉ đạo thái y điều trị bệnh tình cho phu quân:
"Nhất định phải giúp trẫm chăm sóc thật tốt cho thế tử. Sau này trẫm còn phải dựa vào nó để giúp Thái tử."
Ngưỡng cửa Hầu phủ sắp bị giẫm nát rồi.
Khi phu quân đỗ Trạng nguyên, những người đến chúc mừng đều là bạn bè cùng trang lứa.
Giờ đây, người đến đều là người đứng đầu các phủ.
Ai cũng nắm tay phu quân, gọi “hiền điệt” đầy thân thiết.
Những lễ vật được mang đến đều là kỳ trân dị bảo, các loại ngọc thạch và đồ trang sức thông thường không còn giá trị để tặng nữa.
Các phu nhân cũng đến thăm ta trong thời gian ở cữ, ca ngợi ta là người đoan trang, đẹp đẽ, là thê tử hiền lương, chung thủy, không bao giờ rời xa chồng trong lúc khó khăn. Họ nói đủ mọi lời tốt đẹp.
Trước đây, ngay cả khi họ không ngẩng cao đầu nhìn tôi, thái độ của họ cũng lạnh lùng và xa cách, giờ đây, những người đến thăm hỏi không ngớt.
An Quốc Hầu phu nhân và phu quân thấy ta quá mệt mỏi khi phải tiếp khách, liền quyết định từ chối mọi cuộc viếng thăm, để ta an tâm nghỉ ngơi.
Hôm nay, khi ta đang ngồi trên giường chơi với con gái, An Quốc Hầu phu nhân vội vã đến và nói rằng phụ thân ta và đại tỷ đã đến.
24
Quên mất không nói rõ.
Thực ra trận chiến này vốn không cần kéo dài đến vậy. Nguyên nhân chính là vì Triệu Thị lang của Hộ bộ, người chịu trách nhiệm cung cấp lương thảo, đã thông đồng với Bắc Địch, dùng mánh khóe để đánh tráo lương thực, và trong quá trình vận chuyển, đã đốt sạch số lương thực kém chất lượng.
Điều này khiến đại quân gần như bị cắt đứt nguồn lương thực.
Nếu không có Hầu gia kịp thời cảnh báo hoàng thượng về âm mưu này, trận chiến đó liệu thắng hay bại còn chưa thể nói chắc.
Kỷ gia có quan hệ thông gia với Triệu gia, phụ thân ta từ trước tới giờ luôn thân thiết với Triệu Thị lang. Giờ đây Triệu Thị lang đang bị điều tra, dù ông ta chưa khai ra cha ta, nhưng phụ thân ta cũng đã bị đình chỉ chức vụ và bị giam lỏng trong phủ, không được ra ngoài.
Lần này phụ thân có thể ra ngoài là nhờ lấy cớ đến thăm ta, hoàng thượng mới đặc cách cho phép.
Nghĩ lại, nếu ngày xưa phu quân đồng ý vào Hộ bộ, liệu trong mắt hoàng thượng chàng có khác gì một kẻ thông đồng với Triệu Thị lang không?
Vậy thì Hầu gia có bị nghi ngờ hơn không?
Hoàng thượng liệu còn tin tưởng Hầu gia và Hầu phủ nữa không?
Ta chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, phụ thân ta không đợi được nữa, tự tiện xông vào hậu viện.
Chưa đầy một năm trôi qua, ông ta trông như già đi cả chục tuổi.
Trước đây ông ta rất chú trọng vẻ bề ngoài, nhưng giờ dưới cằm đã lởm chởm râu, tóc mai cũng đã bạc đi nhiều.
Thậm chí, bộ y phục ông ta mặc cũng không còn vừa vặn.
Đạu tỷ nhìn gầy đi đôi chút, nhưng vẫn ăn vận vô cùng lộng lẫy, qua tấm rèm mỏng, ông ta cau mày nói:
"Sao lại sinh con gái, nếu là con trai thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
Ta cau mày, giọng nói lạnh nhạt:
"Phụ thân đến đây là có chuyện gì?"
"Chuyện Kỷ gia bị liên lụy vì Triệu gia, chắc con đã nghe rồi. Kỷ gia dù sao cũng là nhà mẫu thân đẻ của con, nếu cứ bị giam giữ thế này mãi, danh tiếng của con cũng không tốt."
"Giờ hoàng thượng trọng dụng Hầu phủ, con hãy bảo hiền tế nói vài lời tốt đẹp với hoàng thượng, xin hoàng thượng giải thoát cho Kỷ gia."
Ông ta nói nhẹ nhàng, như thể chuyện này chỉ là một lời của phu quân là có thể thay đổi tất cả.
Ta bật cười vì tức giận:
"Phụ thân, có phải người đã thực sự thông đồng với Triệu Thị lang không?"
Ông ta lập tức phủ nhận:
"Tất nhiên là không!"
"Vậy thì người lo gì chứ? Hoàng thượng sáng suốt, rồi sẽ trả lại công bằng cho Kỷ gia."
Ông ta không ngờ ta từ chối nhanh chóng và dứt khoát như vậy, liền nổi giận:
"Kỷ Lưu Vân, ta là phụ thân của con! Làm con mà thấy phụ thân mình lâm vào cảnh khốn đốn lại có thể an hưởng hạnh phúc sao?"
Qua tấm rèm châu, ta lặng lẽ nhìn ông ta, rồi đáp:
"Vậy làm phụ thân , có thể nhắm mắt làm ngơ khi con gái mình bị hành hạ đến sống không bằng chết sao?"
"Hồi đó, đích mẫu sai ma ma dùng kim châm vào từng ngón chân của ta. Mười ngón đau thấu tim, ông biết rõ nỗi đau ấy mà." Nghĩ lại chuyện cũ, giọng ta vẫn hơi run. "Ta đã cầu xin ông cứu ta, nhưng ông chỉ nói, nếu đích mẫu phạt ta, chắc chắn là do ta làm sai."
"Quả hôm nay, chính là gieo từ nhân ngày trước." Ta nói từng chữ rõ ràng: "Nếu ông không có gì phải xấu hổ, hãy chờ phán quyết của hoàng thượng. Ta tuyệt đối sẽ không để phu quân bị cuốn vào chuyện này."
Ông ta siết chặt nắm đấm, im lặng hồi lâu, rồi bỗng quỳ phịch xuống đất.
"Lưu Vân, hồi đó là ta sai. Đích mẫu của con xuất thân cao quý, ta cũng đành bất lực. Chúng ta là ruột thịt, coi như ta cầu xin con..."
"Chỉ cần con giúp ta lần này, sau này Kỷ gia sẽ do con làm chủ."
"Hồi đó ta cũng đã từng quỳ lạy cầu xin ông." Ta khẽ cười, "Ông đã giúp ta chưa?"