TÌNH NGHĨA Ở TUỔI XẾ CHIỀU - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-09-15 10:12:37
Lượt xem: 10617
Chuyện đưa đón cháu, để họ nghĩ cách khác.
Con dâu cười lạnh, ép con trai mang roi đến nhà tôi chịu lỗi.
"Mẹ, trước đây là con sai, mẹ đừng để bụng." Con trai cúi đầu, nói tiếp:
"Nhưng lúc đó con đang tức giận, lời qua tiếng lại mẹ cũng ép con mà."
Tôi im lặng không đáp.
Con trai cười gượng mấy tiếng, rồi đi lòng vòng quanh nhà tôi nhìn ngó.
Cuối cùng nằm lên chiếc ghế massage mới mua:
"Mẹ à, không phải con nói chứ, mẹ ly hôn xong lại biết hưởng thụ quá nhỉ. Cái ghế này con thấy ngoài trung tâm thương mại rồi, tám chín chục triệu đó. Mẹ chi mạnh tay ghê."
Tôi đáp trả:
"Tôi lấy của ba cậu nhiều tiền như thế, không chọn đồ đắt tiền thì làm sao tiêu hết?"
Nó gãi mũi:
"Mẹ, mẹ đừng giận con nữa. Chồng mẹ không cần, con trai mẹ cũng không cần. Chân Chân là cháu ruột của mẹ, con không tin mẹ nhẫn tâm để thằng bé không ai chăm lo."
Con dâu cũng chân thành mở lời:
"Mẹ, trước đây là Thẩm Ngọc không biết điều, con đã nói với anh ấy từ sớm rồi. Dù thế nào, sự đóng góp của mẹ cho gia đình nhỏ của chúng con là điều không thể phủ nhận.
"Lần này, Chân Chân suýt nữa gặp chuyện, con thật sự không dám giao nó cho người ngoài. Mẹ ơi, mẹ có thể..."
"Nhưng mẹ đã đăng ký học đại học dành cho người cao tuổi rồi."
"Từ thứ Hai đến thứ Sáu ban ngày là mẹ không rảnh đâu."
"Thế này nhé, nếu cuối tuần Chân Chân không ai trông, các con cứ đưa nó đến chỗ mẹ."
Tôi có chút ngập ngừng.
Con trai tròn mắt:
"Mẹ đăng ký học đại học dành cho người cao tuổi từ khi nào vậy? Mẹ đúng là chịu khó nhỉ."
Tôi ngước lên nhìn con trai:
"Học piano đấy. Mấy hôm trước mẹ mới mua đàn, chiều nay bên vận chuyển sẽ giao đến."
Con trai cau mày, định nói thêm gì đó.
Con dâu liền véo nó một cái, cười tươi nói:
"Mẹ à, đăng ký học đại học dành cho người cao tuổi là tốt mà, giúp rèn luyện tâm hồn nữa. Chân Chân cứ để con tính cách khác nhé."
Lại thêm hai tháng nữa trôi qua, tôi mới nghe tin về Thẩm Tri Châu.
Lần này là con dâu đưa cháu đến thăm tôi, kể chuyện.
Nhắc đến Trần Uyển, con dâu lạnh nhạt, nói:
"Nà ta bây giờ như bà chủ trong nhà, thay đổi cách bài trí đủ thứ hoa hòe. Giờ còn bám lấy ba, đòi đi đăng ký kết hôn nữa."
"Mẹ cứ yên tâm, con đã nói với Thẩm Ngọc rồi, bảo anh ấy đi nói với ba, chúng con kiên quyết phản đối việc họ kết hôn.
"Trước kia khi mẹ còn ở nhà, chúng con chỉ cần tập trung làm việc, mọi thứ trong nhà chẳng cần lo lắng gì.
"Bây giờ thì hay rồi, chúng con đi làm, con cái phải gửi nhà trẻ. Thỉnh thoảng, Thẩm Ngọc còn bị bà ta sai bảo đi làm việc vặt."
Nói rồi, con dâu nháy mắt với tôi:
"Nghe nói ba bên đó cũng chưa đồng ý đăng ký kết hôn với bà ta đâu. Hai người còn cãi nhau đấy. Con nghĩ ba vẫn còn chút tỉnh táo. Chơi thì chơi, nhưng kết hôn lại là chuyện khác."
Tôi cười nhạt, chỉ biết tập trung cắt trái cây cho cháu.
Dù sao, mỗi người đều có lập trường riêng.
Lập trường khác nhau, lợi ích xung đột, lựa chọn đương nhiên sẽ khác biệt.
Tôi không biết vì sao Thẩm Tri Châu không chịu đăng ký kết hôn, nhưng đối với gia đình con trai tôi, phản đối là điều quá bình thường.
Nhất là sau chuyện Trần Uyển suýt làm lạc mất Chân Chân, bà ta không tự trách mình mà lại đổ lỗi cho đứa bé chạy lung tung.
Điều này, đặt vào lòng con dâu, ít nhiều sẽ có sự khó chịu.
Điều khiến tôi không ngờ là không chỉ gia đình Thẩm Tri Châu vẫn đang ầm ĩ không yên, mà ông ta và Trần Uyển lại còn lên hot search lần nữa.
Nhưng khác với lần trước, lần này không còn là sự chúc phúc của cả cộng đồng mạng, mà có rất nhiều lời chỉ trích.
Nguyên nhân bắt đầu từ một người bạn đại học của họ nhìn thấy tin tức, liền thở dài trong phần bình luận:
"Giáo sư Thẩm và Trần Uyển khi xưa chính là cặp đôi vàng trong trường, tiếc là sau này cũng phải khuất phục trước hiện thực, mỗi người một ngả.
"Vài năm trước, trong buổi họp lớp, mọi người còn nhắc đến hai người mà ai cũng tiếc nuối. Bây giờ lại tái hợp được, thật đáng ngạc nhiên."
Câu chuyện lập tức làm dậy sóng.
Cư dân mạng bắt đầu truy hỏi nguồn gốc câu chuyện.
Sau khi tìm hiểu, mọi người mới bàng hoàng nhận ra:
Hóa ra cái gọi là "tình yêu chân thật" không phải là từ mối tình đầu đến bạc đầu, mà là chia tay rồi mỗi người lập gia đình riêng.
Thậm chí, Trần Uyển còn từng kết hôn hai lần, cuối cùng mới quay lại với người tình cũ.
Có người bênh vực họ, nói:
"Quả nhiên, ánh trăng sáng mãi là ánh trăng sáng. Dù xa cách mấy chục năm, gặp lại vẫn rung động. Đây không phải là tình yêu chân thật thì là gì?"
Cũng có người buồn bã gõ từng chữ:
"Nếu ánh trăng sáng mới là tình yêu chân thật, thì có phải chỉ mình tôi thấy thương cho người vợ chính thất của Thẩm lão không?"
Lại có bình luận sắc sảo, đánh thẳng vào vấn đề:
"Trước đây, mọi người đăng hình ảnh Thẩm lão và ánh trăng sáng cùng nhau đi du lịch suốt mấy chục năm.
"Nhưng theo lời người bạn cũ, trong các buổi họp lớp gần đây, cả hai vẫn là người đã lập gia đình.
"Vậy nên, thực chất đây là chuyện ngoại tình của cả hai."
Sự tò mò và thích bàn luận là bản tính của con người.
Lời bình luận này vừa đăng lên...
Ngay lập tức gây ra cuộc tranh luận sôi nổi.
Cư dân mạng bắt đầu bóc tách từng chi tiết, kết hợp với những thông tin từ nhiều người trong cuộc tiết lộ.
Cuối cùng, sự thật dần được hé lộ.
Cả mạng từ chỗ tung hô đã chuyển sang chỉ trích.
"Không thể nào, một giáo sư y khoa cũng có thể như vậy sao?"
"Đây rõ ràng là ngoại tình suốt mấy chục năm còn gì."
"Đừng cố biện minh cho kiểu tình yêu mù quáng này nữa. Nếu biện minh, thì chúc bạn cũng gặp người bạn đời giống như Thẩm lão khi kết hôn nhé."
"Gọi là ánh trăng sáng mà nghe ghê quá. Đây chẳng phải là kẻ thứ ba hay sao? Hơn nữa còn làm kẻ thứ ba mấy chục năm trời."
"Làm ơn đừng làm ô uế từ 'ánh trăng sáng.' Ánh trăng sáng có thể chết đi, nhưng không thể bị bôi nhọ như vậy."
Lúc đó, Thẩm Tri Châu đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.
Con trai gọi điện, nói:
"Ba và Trần Uyển cãi nhau một trận lớn, sau đó thì tức giận ngất đi.
"Bây giờ đang nằm trên giường bệnh, không thể cử động."
Con trai nói thêm:
"Mẹ, mẹ coi như thương hại ba một chút đi. Vợ chồng một ngày cũng có nghĩa tình trăm năm. Mẹ đến thăm ba đi."
Tôi vốn không muốn đi, nhưng cuối cùng vẫn quyết định ghé qua nhìn một cái, coi như tiễn biệt một người bạn cũ mấy chục năm.
Thẩm Tri Châu nằm trên giường bệnh, trông ông ta gầy hơn, tiều tụy hơn.
Mái tóc lốm đốm ngày trước giờ đã bạc trắng hoàn toàn.
Thấy tôi đến, ông ta nở một nụ cười yếu ớt:
"A Vân, bà vẫn chịu đến thăm tôi, thật tốt quá."
Tôi cứ nghĩ trong khoảnh khắc này, ít ra sẽ khiến tôi có chút cảm xúc hay đau buồn gì đó.
Nhưng lạ thay, chỉ có sự xa lạ và mơ hồ vây quanh lòng tôi.
Ông ta khó nhọc đưa tay về phía tôi:
"A Vân, nghe con trai nói bà đang học đàn piano. Nếu tôi khỏe lại, tôi cũng muốn nghe bà đàn một lần."
"Thiên An Môn thật hùng vĩ, đúng không? Tiếc quá, tôi không thể cùng bà đi được.
"Nếu có cơ hội,tôi thật sự muốn cùng bà đi xem lễ thượng cờ một lần."
Tôi cau mày.
Ông ta lại ho dữ dội vài tiếng, nói tiếp:
"Bà đừng vội từ chối..."
"Để tôi nói đã. Những lời này mấy ngày nay luôn quanh quẩn trong lòng tôi. Tôi sợ hôm nay không nói, thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa."
"Sau khi bà đi, tôi không biết vì sao, nhưng thường xuyên thấy hình bóng bà ở nhà. Như thể bà chưa từng rời đi vậy."
"Tôi biết là tôi có lỗi với bà, cũng chẳng có mặt mũi nào cầu xin bà tha thứ. Tôi thường nghĩ, ngày đó bà hỏi tôi liệu tôi có thể không đi không, không đi du lịch với Trần Uyển.”
"Nếu, nếu lúc đó tôi không cãi nhau với bà, nếu lúc đó tôi tỉnh ngộ, thì có phải bây giờ chúng ta vẫn ổn không?"
Ông ta nhắc lại cuộc đối thoại ngày hôm đó, lòng tôi như bị một cơn đau âm ỉ quặn lại, như thể tôi lại bị kéo về buổi chiều mờ mịt đó, ngồi một mình trên sàn mà khóc nức nở.
Tôi lắc đầu, chậm rãi nói:
"Ông sẽ không thay đổi đâu. Lòng tham là bản tính của ông. Nếu ông thật sự có lòng, thì năm 1998 đã không cùng Trần Uyển đi du lịch rồi."
"Hôm nay ông nói ông hối hận, chẳng qua là ánh trăng sáng năm nào đã chiếu vào thực tại, trở thành hạt cơm trắng trên bàn ăn.
"Còn tôi, chỉ vì tôi đi đủ nhanh, nên ông mới cảm thấy hiếm lạ mà thôi.
"Ông là như vậy đấy, mãi mãi không biết trân trọng, cả đời chỉ điên cuồng theo đuổi những thứ không thể có được."
Ông ta hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, rồi mở ra, ánh mắt chứa đầy sự tự giễu và mỉa mai.
"Đúng vậy, nhưng A Vân, chúng ta đã sống chung 50 năm, bà thật sự không có chút lưu luyến nào sao? Chúng ta đã bên nhau nửa đời, thật sự không thể quay đầu lại sao?"
Tôi cười nhạt:
"Thẩm Tri Châu, ông có thể khiến thời gian quay lại không? Ông có thể trả lại cho tôi 50 năm trong sạch không?
"Tại sao tôi phải lưu luyến cuộc hôn nhân này? Tôi là loại người hèn hạ lắm sao?"
Ông ta cũng cười, giọng khàn đặc:
"Tôi, Thẩm Tri Châu, cả đời gặp biết bao người. Cuối cùng, kẻ chữa bệnh lại không thể tự chữa cho mình, thành ra chẳng còn gì cả."
Tôi quay người rời đi, đẩy cửa phòng bệnh.
Tôi nhìn thấy con trai và con dâu đang đứng ở cửa.
Con trai lúng túng gọi:
"Mẹ..."
Rồi đưa tay muốn kéo tôi lại.
Con dâu mím môi, ánh mắt nhìn tôi có chút buồn bã.
Sau này, tôi mới biết nguyên nhân của cuộc cãi vã cuối cùng giữa Thẩm Tri Châu và Trần Uyển.
Trần Uyển lại đến tìm tôi một lần nữa.
Bà ta vẫn trang điểm tỉ mỉ và sang trọng như lần gặp trước, chỉ là ánh mắt như phủ một tầng mây mù, không còn sự sáng suốt và tự tin khi ấy.
Bà ta đẩy một cốc nước lọc đến trước mặt tôi:
"Lần trước em nói em không quen uống cà phê, lần này tôi gọi cho em một cốc nước lọc."
"Em thắng rồi, Mộ Vân."
Khóe môi bà ta kéo ra một nụ cười, nhưng sắc mặt thì cực kỳ khó coi.
"Lần trước tôi nói em có được cuộc hôn nhân với Thẩm Tri Châu, còn tôi lấy đi tình yêu của ông ấy.
"Nhưng giờ xem ra, cuối cùng là tôi quá ngây thơ rồi."
"Mộ Vân, tôi thua rồi. Tôi phải đi thôi."
Tôi nhìn bà ta, nhấc cốc nước trước mặt lên, nhấp từng ngụm nhỏ.
Bà ta tiếp tục tự nói:
"Em biết vì sao tôi và Thẩm Tri Châu cãi nhau không?
"Trên mạng đầy người chửi tôi, nói tôi không biết giữ gìn đạo đức, già rồi mà vẫn không tự trọng, làm kẻ thứ ba cả đời.
Tôi cầu xin ông ấy.
Tôi nói, tôi có thể không ép ông ấy kết hôn với tôi, tôi chỉ xin ông ấy lên mạng đăng một tuyên bố, nói rằng ông ấy và em đã ly hôn từ 25 năm trước.
"Chỉ một câu tuyên bố, một lời nói dối thôi là có thể rửa sạch danh dự của tôi.
"Nhưng ông ấy không chịu, thà để bản thân thân bại danh liệt, thà nhìn tôi bị người ta chửi rủa, cũng không muốn nói với thế gian rằng cuộc hôn nhân của hai người đã kết thúc từ lâu."
Tôi bỗng muốn cười, muốn mắng bà ta.
"Sự thật là như vậy, bà vốn là kẻ thứ ba cả đời, đáng bị chửi."
Nhưng lời vừa đến miệng lại nghẹn xuống.
"Chẳng có ai thắng hay thua cả. Nói cho đúng, bà chỉ thua tình yêu của mình, còn tôi thì đã lãng phí cả đời mình."
Trần Uyển rời đi.
Sau đó, Thẩm Tri Châu không chết, chỉ là cơ thể càng ngày càng yếu đi, trí nhớ cũng dần dần lụi tàn.
Bác sĩ chẩn đoán ông ta bị bệnh Alzheimer.
Cả đời ông ta, thành tựu y học của ông không ai có thể phủ nhận.
Cuối đời lại mắc bệnh.