TÌNH YÊU NÀY CÓ NGHĨA KHÔNG - Chương 2:

Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:16:07
Lượt xem: 3557

4

 

Ngồi trong quán lẩu, trước đây chúng tôi chỉ toàn ăn lẩu cay.

 

Nhưng hôm nay, Trì Tư Dư gọi một nồi uyên ương cho cô ấy.

 

Tôi ngồi một mình, nhìn hai người họ trao đổi qua lại.

 

Mạnh Thì Nam háo hức muốn thử món trong nồi cay, nhưng vừa đưa đũa ra đã bị Trì Tư Dư ngăn lại.

 

Cậu ấy múc cho Mạnh Thì Nam một viên thịt từ nồi nước trong, như thể đang an ủi.

 

Tôi cúi đầu, nhặt nhạnh món ăn đã nguội ngắt trong đĩa, tự dưng thấy chán ăn.

 

"Khụ khụ!"

 

Nghe tiếng ho, tôi ngẩng đầu lên. Trì Tư Dư vừa rót nước cho cô ấy, vừa trầm giọng nói:

 

"Đã bảo là cậu không ăn được cái đó, thử làm gì!"

 

Tôi nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì bị sặc của Mạnh Thì Nam, định rót thêm cho cô ấy một cốc nước.

 

Nhưng cốc nước tôi vừa đưa ra đã bị Trì Tư Dư giơ tay chặn lại.

 

"Thôi bỏ đi."

 

"Hả?" Tôi ngơ ngác nhìn.

 

Trì Tư Dư kéo Mạnh Thì Nam đứng dậy, liếc tôi một cái: 

 

"Tôi đã bảo là cô ấy không ăn được mà."

 

Tôi không hiểu, tại sao Trì Tư Dư lại trách tôi.

 

"Các cậu đi đâu?"

 

Tôi thấy Trì Tư Dư đã cầm lấy túi của Mạnh Thì Nam bèn hỏi.

 

"Tôi dẫn cô ấy đi chỗ khác, cậu tự ăn đi."

 

Trì Tư Dư lạnh lùng buông lời rồi kéo Mạnh Thì Nam đi ra ngoài.

 

Nồi lẩu vẫn sôi ùng ục, còn tôi vẫn ngơ ngác nhìn chiếc ghế trống đối diện.

 

"Chị có cần thêm nước lẩu không ạ?"

 

Tôi kéo lại suy nghĩ của mình, cố gượng cười với phục vụ: "Vâng, cảm ơn."

 

Hơi nóng từ nồi lẩu bốc lên, làm mắt tôi hơi ươn ướt.

 

Hôm đó, tôi gần như cho tất cả món ăn đã gọi vào nồi cay.

 

Cho đến khi không thể ăn thêm nữa, tôi mới dừng lại.

 

Trong lúc đó, Trì Tư Dư nhắn cho tôi một tin trên WeChat: 

 

"Xin lỗi, không cố ý nổi nóng với cậu."

 

Tôi nhìn vài giây, sau đó dửng dưng tắt điện thoại mà không trả lời.

 

5

 

Khi vừa đi đến gần khu ký túc xá, tôi đã thấy Trì Tư Dư đang đợi ở dưới lầu.

 

Tôi mím môi, rồi vẫn bước đến chỗ cậu ấy.

 

"Có chuyện gì à?"

 

Sắc mặt Trì Tư Dư không tốt lắm. 

 

"Tại sao không trả lời tin nhắn của tôi?"

 

Tôi "à" một tiếng, không nghĩ cậu ấy sẽ hỏi chuyện đó, rồi cười nhẹ:

 

"Quên mất, xin lỗi nhé."

 

Trì Tư Dư nhìn tôi chăm chú, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới hỏi: 

 

"Cậu bị sao à?"

 

"Không có gì đâu."

 

Tôi trả lời với giọng điệu bình thường như mọi khi.

 

Trì Tư Dư thở dài:

 

"Đừng để ý mấy chuyện đó, trưa mai tôi lại đưa cậu đi ăn lần nữa."

 

Nói xong, Trì Tư Dư định giơ tay lên xoa đầu tôi.

 

Tôi né tránh một cách không rõ ràng, cười ha hả:

 

"Không cần đâu, hôm nay tôi ăn nhiều lắm rồi, dạo này không muốn ăn lẩu nữa."

 

Tay Trì Tư Dư khựng lại giữa không trung:

 

"Vậy mai ăn cái khác."

 

Tôi đá nhẹ viên sỏi dưới chân, nhìn cậu ấy áy náy:

 

"Nhưng mà mai tôi đi với bạn cùng phòng rồi..."

 

"Ý cậu là sao?"

 

Trì Tư Dư ngước mắt nhìn tôi, cảm xúc không rõ ràng. Cậu ấy nhếch mép cười mỉa, chậm rãi nói:

 

"Sao nghe như tôi đang cầu xin cậu đi ăn cùng vậy? Chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà cậu cứ giận mãi thế.

 

Để tôi hỏi cậu lần cuối, ngày mai..."

 

"Ngày mai tôi đi với bạn cùng phòng."

 

Tôi cắt ngang lời Trì Tư Dư, trả lời thẳng.

 

Mạnh Thì Nam không chỉ thay đổi cách Trì Tư Dư đối xử với tôi, mà sự xuất hiện của cô ấy còn giúp tôi nhận ra nhiều điều. Giờ đây, tôi không còn như trước nữa.

 

Trì Tư Dư cười nhạt:

 

"Tuỳ cậu."

 

Đó là lần đầu tiên chúng tôi không vui vẻ mà chia tay.

 

6

 

Tôi và Trì Tư Dư chiến tranh lạnh với nhau trong một thời gian dài.

 

Khu giảng đường chỉ có vài toà, thêm vào đó là lớp học của năm nhất khá nhiều, nên tôi thường xuyên tình cờ gặp Trì Tư Dư.

 

Phần lớn thời gian, Mạnh Thì Nam luôn ở bên cạnh cậu ấy. Hai người cùng nhau lên lớp, tan học, ăn trưa, thậm chí còn đi dạo sân trường vào buổi chiều tối.

 

Điều này chưa từng xảy ra khi cậu ấy ở bên tôi.

 

Đúng vậy, tôi có chút ghen tị.

 

Tôi cũng không nhớ rõ từ lúc nào mình bắt đầu thích Trì Tư Dư.

 

Có lẽ là từ những lần cậu ấy tỏ vẻ khó chịu nhưng lại luôn giúp tôi giải quyết rắc rối, và dành cho tôi sự ưu ái mà không ai có.

 

Nhưng dường như sự đặc biệt đó không còn dành riêng cho tôi nữa, tình cảm chưa kịp thổ lộ này có lẽ sẽ sớm chấm dứt.

 

Đã có lần đầu, thì sẽ không chỉ dừng lại ở đó.

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Trì Tư Dư sẽ có ngày đứng về phía Mạnh Thì Nam, chỉ trích tôi mà không cần biết đúng sai.

 

Tôi và bạn cùng phòng đăng ký một buổi hội thảo với chủ đề "Chia sẻ kinh nghiệm" để kiếm tín chỉ.

 

Buổi hội thảo diễn ra vào lúc 7 giờ sáng, một khung giờ khá lạ nên không có nhiều người tham gia, chưa đến 100 người.

 

Bạn tôi ngủ nướng, bảo tôi đi mua bữa sáng trước. Đến khi hội thảo bắt đầu, cô ấy mới vội vàng chạy tới.

 

Một vài đại diện sinh viên lần lượt lên phát biểu, chia sẻ kinh nghiệm.

 

Tôi ngồi dưới hàng ghế khán giả và chợt nhìn thấy Trì Tư Dư, tôi sững lại vì cậu ấy hiếm khi tham gia những sự kiện kiểu này.

 

Nhưng ngay sau đó, người trên sân khấu đã giải đáp thắc mắc của tôi.

 

Người đầu tiên bước lên là Mạnh Thì Nam.

 

Bạn cùng phòng tôi vừa cầm bánh mì vừa cúi đầu ăn. Mạnh Thì Nam đang nhẹ nhàng chia sẻ thì bất ngờ có một tiếng "bốp" vang lên từ bục giảng.

 

Tôi giật mình, vai khẽ run, ngẩng đầu lên nhìn.

 

"Có thể đậu đại học nhưng không học được cách tôn trọng người khác à?"

 

Nói xong, cô ấy lạnh lùng nhìn về phía chúng tôi.

 

Ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này.

 

Tôi theo phản xạ nhìn sang Trì Tư Dư, nhưng cậu ấy chỉ nhìn tôi như người xa lạ.

 

Tôi không hiểu gì, quay sang nhìn Mạnh Thì Nam, dè dặt hỏi:

 

"Ý cậu là gì?"

 

"Khi người khác đang nói mà cậu ăn uống như vậy, đó là tôn trọng sao?"

 

Tôi quay sang nhìn bạn cùng phòng, cô ấy cũng sững người, chiếc bánh mì đang nhai dở, nuốt không được mà nhả cũng không xong.

 

Cô ấy vội vàng nhai vài cái rồi nuốt chửng, mặt đỏ bừng, lí nhí xin lỗi:

 

"Xin lỗi nhé, mình chưa kịp ăn sáng."

 

Mạnh Thì Nam cười khẩy: 

 

"Không thể dậy sớm hơn, hoặc chờ đến khi sự kiện kết thúc mới ăn à?"

 

Tôi cau mày, không tránh khỏi cảm giác cô ấy đang quá đáng.

 

Tôi đứng lên, đối diện với ánh mắt cô ấy:

 

"Bạn cùng phòng tôi bị hạ đường huyết, nếu không ăn sáng sẽ cảm thấy khó chịu."

 

Cô ấy nhếch mép:

 

"Thế sao không ăn sớm hơn? Nói thẳng ra là không coi trọng buổi hội thảo này, hoặc là không có khái niệm tôn trọng người khác."

 

Tôi nhất thời cứng họng. Đúng lúc đó, Trì Tư Dư lên tiếng, cậu ấy đứng bên cạnh Mạnh Thì Nam, đối lập với tôi, giọng cậu ấy không mang chút cảm xúc: 

 

"Lỗi sai rõ ràng, cậu còn làm quá cái gì?"

 

Tôi nhìn Trì Tư Dư chằm chằm, bàn tay giấu dưới bàn nắm chặt đến đau nhói.

 

"Không phải sao? Đại học không ai chiều theo ý cậu đâu."

 

Trì Tư Dư tiếp lời.



Bình luận