TÌNH YÊU NÀY CÓ NGHĨA KHÔNG - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:16:42
Lượt xem: 5626

7

 

Trong không gian căng thẳng, đột nhiên có tiếng khóc nhẹ vang lên.

 

Mạnh Thì Nam khóc, Trì Tư Dư vội quay sang nhìn.

 

Cô ấy bất ngờ gục xuống bàn hàng ghế đầu, khóc nức nở.

 

Tôi ngạc nhiên nhìn, không hiểu sao cô ấy lại khóc.

 

Chỉ vì... người khác ăn một chút sao?

 

Tiếng khóc của Mạnh Thì Nam càng lớn hơn, đôi vai cô ấy không ngừng run rẩy.

 

Trì Tư Dư tiến lại gần, nhẹ nhàng an ủi vài câu, sau đó ngẩng đầu lên, cau mày, giọng lạnh lùng:

 

"Lương Chi, làm sai còn tỏ ra đúng, đó là cách giáo dục của nhà cậu à?"

 

Tôi không thể tin nổi, hoàn toàn bất ngờ khi nghe Trì Tư Dư nói những lời đó.

 

Mấy cô gái xung quanh cũng đến an ủi Mạnh Thì Nam, rồi liếc nhìn tôi, lẩm bẩm đồng tình:

 

"Đúng rồi, còn dám làm như không có gì."

 

Bạn cùng phòng của tôi lập tức đứng dậy, lớn tiếng nói với Trì Tư Dư:

 

"Là tôi ăn đấy, cậu mắng Lương Chi làm gì!"

 

Tôi nhìn quanh, thấy những người xung quanh càng ngày càng tỏ ra không hài lòng.

 

Trước khi Trì Tư Dư kịp mở miệng, tôi hít một hơi thật sâu, nhìn vào Mạnh Thì Nam vẫn đang run rẩy:

 

"Xin lỗi, ăn trong lúc cậu phát biểu là lỗi của chúng tôi."

 

Rồi tôi bình thản nói tiếp: 

 

"Nhưng nếu sức chịu đựng của cậu chỉ đến mức này, thì tôi khuyên cậu không nên phát biểu trước đám đông nữa."

 

Nói xong, tôi không nhìn ai thêm, kéo bạn cùng phòng rời khỏi.

 

Vừa bước ra khỏi phòng hội thảo, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau:

 

"Đứng lại!"

 

Trì Tư Dư đuổi theo. Tôi vốn không định để ý, giả vờ như không nghe thấy và tiếp tục bước đi.

 

Trì Tư Dư đột ngột vươn tay, nắm lấy cánh tay tôi và xoay tôi lại.

 

"Cậu còn chuyện gì nữa?"

 

Tôi nhìn cậu ấy một cái. Trì Tư Dư kéo tôi lại gần, nhìn xuống tôi từ trên cao: 

 

"Cậu xin lỗi người ta với thái độ như vậy à?"

 

Tôi nghiêm túc gật đầu:

 

"Vậy tôi cúi lạy cô ấy trước mặt cậu có được không?"

 

Trì Tư Dư ngạc nhiên, như không thể tin được tôi lại mỉa mai mình như vậy.

 

Tôi nhân cơ hội rút tay ra. Nhìn Trì Tư Dư với ánh mắt thờ ơ rồi lùi lại một bước, quay người đi.

 

"Lương Chi."

 

Tôi không quay đầu lại. Bên tai là giọng nói xa lạ của Trì Tư Dư: 

 

"Sao cậu bây giờ lại trở nên như thế."

 

Trì Tư Dư ngừng một lúc, mới tìm được từ để diễn tả:

 

"Thô tục."

 

Trong mắt của mình, Trì Tư Dư không giống những sinh viên bình thường khác. Cậu ấy được hưởng một nền giáo dục mà người khác không có, và sống một cuộc sống mà người khác không thể trải nghiệm.

 

Mạnh Thì Nam coi trọng lòng tự trọng hơn bất cứ thứ gì, thậm chí có phần cực đoan, và đúng là tư tưởng này rất hợp với Trì Tư Dư.

 

Trì Tư Dư từng xem tôi và cậu ấy là cùng một kiểu người, nhưng sau lần đối đầu này, tôi "vinh dự" bị loại khỏi nhóm đó.

 

Tôi chớp mắt nhìn con đường phía trước, dửng dưng rời đi mà không quay đầu lại.

 

8

 

Về đến ký túc xá, tôi chặn tất cả liên lạc với Trì Tư Dư.

 

Cái gọi là "đạo bất đồng, bất tương vi mưu" chính là như vậy.

 

Còn chút cảm xúc rung động trước đây, đã tan vỡ ngay khi cậu ấy đứng cùng phe với Mạnh Thì Nam.

 

Một buổi tối nọ, tôi vừa sấy tóc xong và trở về giường. Điện thoại bỗng đổ chuông, là một số lạ. Tôi không đề phòng, bèn nghe máy.

 

"Alo?"

 

Đầu dây bên kia ngoài tiếng nhiễu điện thì chẳng có động tĩnh gì. Tôi đưa điện thoại xuống xem rồi thử lên tiếng: 

 

"Xin chào?"

 

"Cậu làm đủ chưa?"

 

Là giọng của Trì Tư Dư, nghe có vẻ khàn hơn bình thường. Tôi đáp lại một cách thờ ơ: 

 

"Cậu gọi nhầm số rồi."

 

Đang định cúp máy, Trì Tư Dư vội gọi giật lại.

 

"Khi nào cậu mới bỏ chặn tôi?"

 

Tôi ngẩn người một lúc: 

 

"Bỏ chặn gì?"

 

Trì Tư Dư như nghiến răng nói: 

 

"Danh sách đen."

 

Tôi chỉ ừ một tiếng: 

 

"Đợi khi nào tôi rảnh."

 

Nói xong tôi cúp máy, tiện tay chặn luôn số lạ đó vào danh sách đen.

 

9

 

Tôi từng nghĩ rằng, tôi và Trì Tư Dư sẽ mãi mãi không dính dáng gì đến nhau nữa.

 

Cho đến khi mẹ tôi gọi điện.

 

"Lương Chi, mẹ hỏi con, con với Tư Dư có chuyện gì thế?"

 

Giọng mẹ đầy nghiêm nghị, khiến tôi có cảm giác như bà là mẹ của Trì Tư Dư chứ không phải mẹ của tôi.

 

"Tụi con có chuyện gì đâu ạ."

 

"Vậy tại sao đi biển chơi mà nó còn bảo mẹ gọi điện hỏi con?"

 

"Đi biển gì cơ?" Tôi ngơ ngác.

 

Mẹ bình thản nói: 

 

"Tư Dư với nhóm bạn tổ chức đi biển, con cũng phải đi cùng."

 

"Tại sao con phải đi?"

 

Tôi không hiểu. Mẹ chỉ đơn giản giải thích vài câu: 

 

"Hai đứa quen nhau bao nhiêu năm rồi, có chuyện gì mà không giải quyết được? Huống hồ ba con còn làm ăn với nhà họ."

 

Tôi im lặng nghe, gần như ngay lập tức hiểu được ý mẹ. Câu cuối cùng mới là điều quan trọng nhất.

 

Tôi không đáp lại, đầu dây bên kia chờ vài giây rồi cúp máy.

 

Trong thoáng chốc, tôi không biết nên trách ai, là Trì Tư Dư tự ý quyết định, mẹ tôi quá thẳng thừng, hay bản thân mình không thể tự chủ.

 

Không lâu sau, điện thoại tôi nhận được tin nhắn từ một số lạ.

 

"Thứ bảy, 10 giờ sáng, tôi đợi ở dưới ký túc xá."

 

Tôi nhìn màn hình, cười nhạt. Không trả lời, cũng không chặn số.

 

Thứ bảy, tôi xuống dưới thì thấy Trì Tư Dư đã đợi sẵn.

 

Trước đây, hầu như lần nào tôi cũng là người đợi cậu ấy. Nhưng bây giờ tôi chẳng thấy có gì đáng để vui cả.

 

"Cậu tỏ vẻ như ai đó ép buộc cậu vậy."

 

Tôi bật cười tức giận, dừng chân quay lại nhìn thẳng vào Trì Tư Dư: 

 

"Chẳng lẽ trong lòng cậu không rõ sao?"

 

Cậu ấy mím môi, mặt u ám, không phản bác.

 

Giữa đám đông, tôi ngay lập tức nhìn thấy Mạnh Thì Nam, nhưng tôi chỉ lướt qua cô ấy và đi tiếp.

 

Người đông quá, họ thuê một chiếc xe buýt nhỏ để di chuyển.

 

10

 

Từ nhỏ tôi đã bị say xe, thấy hàng ghế trước còn trống một chỗ nên ngồi xuống.

 

Trì Tư Dư và Mạnh Thì Nam lên xe sau cùng, hai người nhìn nhau một thoáng rồi quay sang nhìn tôi, như muốn nói gì đó.

 

"Chuyện gì?" Tôi cau mày hỏi.

 

Mạnh Thì Nam mở lời trước: 

 

"Chỗ này là của tôi."

 

"Hả? Nhưng lúc tôi lên không thấy có gì để giữ chỗ cả."

 

Giọng cô ấy nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ dĩ nhiên.

 

"Mọi người đều biết tôi bị say xe, nên cố ý để chỗ trống này cho tôi."

 

Thấy tôi không có ý định nhường chỗ, Trì Tư Dư tiến lại gần, nhẹ nhàng nói: 

 

"Là tôi nhờ mọi người để chỗ cho cô ấy."

 

Trì Tư Dư rất hiếm khi dùng giọng điệu này với tôi, nhưng lần này là vì Mạnh Thì Nam.

 

"Trì Tư Dư."

 

Tôi bình tĩnh nhìn cậu ấy.

 

"Có nhớ tôi cũng bị say xe rất nặng không?"

 

Trì Tư Dư sững lại, vẻ mặt thoáng khó xử.

 

"Hàng ghế trước còn nhiều chỗ, sao nhất định phải là chỗ tôi ngồi?"

 

Trì Tư Dư biết rõ tình trạng say xe của tôi, nhưng cậu ấy vẫn chọn đứng về phía Mạnh Thì Nam.

 

Nếu là một người khác, tôi có thể nhường, bởi vì đây là chỗ mà mọi người đã dành cho người đó.

 

Nhưng khi người đó là Mạnh Thì Nam, thì mọi thứ đều khác.

 

Xung quanh mọi người bắt đầu xì xào bất mãn.

 

"Sao tôi phải nhường chỗ? Tôi cố tình lên sớm để giành chỗ trước mà."

 

"Đúng đấy, tôi còn định chơi game nữa, ngồi sau không chóng mặt mới lạ."

 

Mạnh Thì Nam bắt đầu lúng túng, cái bệnh tự trọng của cô ấy lại tái phát.

 

Cô ấy khoanh tay, ngẩng cao cằm, nhìn quanh một vòng rồi lạnh lùng nhún vai: 

 

"Thôi, không thì tôi không đi nữa."

 

Nói rồi Mạnh Thì Nam định xuống xe. Trì Tư Dư vội bước tới kéo cô ấy lại.

 

Cuối cùng, Trì Tư Dư phải hứa hẹn với một người ngồi hàng đầu vài lợi ích, Mạnh Thì Nam mới an ổn ngồi xuống.

 

Khi Trì Tư Dư bước về phía hàng ghế sau, tôi tình cờ bắt gặp ánh mắt của cậu ấy.

 

Trong đó đầy sự trách móc.

 

Tôi đã tưởng rằng Mạnh Thì Nam bị say xe nặng đến mức phải làm lớn chuyện như vậy.

 

Trong lúc tôi ôm túi, mơ màng chìm vào giấc ngủ, cô ấy vẫn ngồi đọc sách.

 

Khi xe chạy đến đoạn đường xóc nảy, tôi phải bấm mạnh vào nhân trung mới không nôn ra.

 

Ngược lại, Mạnh Thì Nam không hề tỏ ra chút khó chịu nào.

 

Lúc đó tôi mới nhận ra, thứ cô ấy cần chỉ là sự đặc biệt và sự ưu ái từ mọi người.

 

11

 

Vừa bước xuống xe, hít thở được làn không khí trong lành ở bờ biển, tôi chợt muốn mắng mình là đồ ngốc.

 

Chỉ vì vài câu của mẹ, tôi không chỉ phải chịu đựng cơn say xe khủng khiếp, mà còn phải chứng kiến màn tình tứ của Trì Tư Dư và Mạnh Thì Nam.

 

Mọi người ai nấy đều hào hứng, hoặc nhảy xuống biển bơi, hoặc lo nướng đồ ăn tự phục vụ.

 

Tôi đi ra xa, ngồi xuống bãi cát cách họ một khoảng.

 

"Đỡ hơn chưa?"

 

Phía sau là giọng của Trì Tư Dư. Giọng cậu ấy vẫn bình thản như mọi khi, nhưng thoáng chốc tôi như quay về với Trì Tư Dư ngày trước.

 

Người từng nói năng châm chọc nhưng luôn có lý, dù làm khó tôi, nhưng vẫn luôn âm thầm đứng sau lưng, là chỗ dựa cho tôi.

 

Tôi không mỉa mai như những lần trước. Cơn say xe vẫn còn, tôi chỉ lắc đầu, không muốn nói gì.

 

Trì Tư Dư ngồi xuống bên cạnh tôi, cũng nhìn ra biển.

 

"Sao cậu lúc nào cũng đối đầu với Mạnh Thì Nam?"

 

Tôi cười nhạt, đứng lên, lùi lại vài bước, nhìn Trì Tư Dư từ trên cao.

 

"Trì Tư Dư, cậu có bị sao không? Cậu có thấy rõ ai đang đối đầu với ai không?"

 

Trì Tư Dư cũng đứng dậy, cau mày đầy bất lực.

 

"Thế cậu không thể nhường cô ấy một chút à?"

 

Tôi nhìn Trì Tư Dư hồi lâu, tự hỏi liệu đây có phải là lời từ một người hiểu lý lẽ không.

 

"Tại sao tôi phải nhường?"

 

"Thì Nam tự mình thi đậu vào đây không dễ dàng gì, cô ấy rất nhạy cảm..."

 

Tất cả sự tức giận của tôi bỗng chốc tan biến, tôi chấp nhận sự thật rằng Trì Tư Dư luôn đứng về phía Mạnh Thì Nam vô điều kiện.

 

Tôi nhẹ nhàng cắt ngang: 

 

"Điều đó có liên quan gì đến tôi?"

 

Tôi nhìn những chiếc vỏ cua bị cát phủ một nửa, không muốn tranh cãi thêm về Mạnh Thì Nam.

 

"Trì Tư Dư, sau này cậu đừng vì Mạnh Thì Nam mà giảng đạo lý với tôi nữa.

 

Tôi không thích cô ấy, nhưng cũng đâu ép cậu phải ghét cô ấy. Thế nên cậu cũng đừng ép tôi thích cô ấy.

 

Cậu và cô ấy muốn thế nào thì tùy, miễn là đừng làm phiền tôi."

 

Gió biển thổi cát lên bàn chân tôi nhồn nhột. Một lúc sau, tôi mới nghe thấy giọng Trì Tư Dư từ phía sau.

 

"Vậy, cậu định tuyệt giao với tôi à?"

 

Tôi im lặng, không hiểu sao cậu ấy lại dùng từ "tuyệt giao".

 

Từ đó nghe có vẻ trẻ con, nhưng lại bất ngờ hợp lý một cách kỳ lạ.



Bình luận