TÌNH YÊU NÀY CÓ NGHĨA KHÔNG - Chương 4:
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:17:11
Lượt xem: 7480
12
Nhìn những gợn sóng lăn tăn trên mặt biển, tôi tự mình bước xuống nước, tránh xa Trì Tư Dư.
Tôi không đi ra xa, nhưng những con sóng không ngừng đẩy tôi ra khỏi bờ.
Khi nhận ra và muốn bơi về, một cơn sóng từ biển sâu ập tới, cuốn tôi vào vùng nước sâu hơn.
Tôi cố hết sức bơi ngược lại, nhưng đột nhiên không thể tiến thêm dù chỉ một mét.
Những đợt sóng không ngừng ập đến, tôi chìm xuống nước và phát hiện ra bắp chân trái của mình bị vướng vào một mảnh lưới đánh cá.
Đầu kia của lưới bị mắc vào rạn san hô dưới đáy.
Tôi cố cử động chân, nhưng vô ích.
Lúc đó, tôi chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn về phía bờ.
May mắn thay, Trì Tư Dư vẫn chưa đi xa.
"Trì Tư Dư! Cứu tôi!"
Trì Tư Dư lập tức ngẩng đầu nhìn về phía tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn cậu ấy đang tiến lại gần.
Nhưng ngay sau đó, giọng của Mạnh Thì Nam vang lên:
" Trì Tư Dư, cứu mình với!"
Bước chân của Trì Tư Dư chững lại.
Cậu ấy do dự một giây, rồi không chút đắn đo mà bơi về phía Mạnh Thì Nam.
Nước biển liên tục tràn vào miệng và mũi tôi, ý thức dần mờ đi.
Khi chìm hẳn xuống nước, tôi biết rằng cậu trai từng đứng ra nhận lỗi làm vỡ bình hoa thay tôi nhiều năm trước, đã hoàn toàn biến mất.
13
Khi tôi tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên giường bệnh.
Mẹ tôi ngồi bên cạnh, thấy tôi tỉnh, vội cúi xuống hỏi:
"Chi Chi, con có khát không?"
Tôi khẽ lắc đầu, không nói gì. Mỗi lần hít thở, lồng ngực đau buốt, ngứa ngáy, khiến tôi cố gắng nhịn cơn ho.
Bà lại ngồi trở lại ghế. Không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên một tiếng nghẹn ngào.
"Là mẹ không tốt."
Tôi nhìn xuống ống tay áo bệnh nhân, không đáp lại.
Nói là không trách, thì là nói dối.
Mẹ vẫn rất bận, dù bà cảm thấy có lỗi với tôi, nhưng chẳng mấy chốc bà lại bị công ty gọi đi vì một cuộc điện thoại.
Căn phòng bệnh trở nên trống vắng, như thể thời gian dừng lại.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cửa phòng bệnh lại mở ra.
Tôi nghiêng đầu nhìn, thấy Trì Tư Dư đang đứng ở cửa với vẻ mặt khó đoán.
Tôi chẳng buồn quan tâm đến cảm xúc của cậu ấy, lại quay đi.
Trì Tư Dư bước đến, nhìn xuống tôi từ trên cao rồi nói ra một câu mà tôi không ngờ tới.
"Chẳng phải cậu biết bơi sao?"
Tôi chỉ khẽ rung nhẹ hàng mi, rồi nhắm mắt lại, không trả lời câu hỏi của Trì Tư Dư mà chuyển sang chủ đề khác.
Giọng nói của tôi khàn và thô ráp.
"Trì Tư Dư, cậu còn nhớ lúc ở bãi biển, cậu đã hỏi tôi một câu không?"
Vừa nói xong, tôi không kiềm được mà ho dữ dội.
Trì Tư Dư rót cho tôi một ly nước, nhưng tôi giơ tay lên chặn lại, lắc đầu.
Cảnh này làm tôi nhớ đến hôm ở quán lẩu, chỉ là lần này vai trò đã thay đổi.
Trì Tư Dư đặt ly nước lên tủ, rồi nói:
"Câu gì cơ?"
"Cậu hỏi tôi có phải muốn tuyệt giao với cậu không."
Trì Tư Dư khựng lại một chút, rồi lập tức trở lại vẻ bình thường:
"Quên rồi, nhắc lại chuyện này làm gì. Cậu còn chỗ nào khó chịu không? Tôi đi gọi bác sĩ kiểm tra cho cậu."
Nói rồi cậu ấy quay người định đi.
"Trì Tư Dư." Tôi gọi lại.
"Lương Chi, xin lỗi."
Sao hôm nay ai cũng xin lỗi tôi vậy.
Khi Trì Tư Dư quay lại, mắt cậu ấy đỏ ngầu.
"Lúc đó tôi nghĩ Thì Nam không biết bơi, theo phản xạ tôi cho rằng tình hình của cô ấy nguy cấp hơn."
Kể từ khi Mạnh Thì Nam xuất hiện, phản xạ của Trì Tư Dư đã không còn hướng về tôi nữa.
Tôi gật đầu, rồi đột nhiên hỏi:
"Vậy cậu thích cô ấy à?"
Nếu đúng vậy, thì việc Mạnh Thì Nam trở thành lựa chọn hàng đầu của Trì Tư Dư cũng hoàn toàn hợp lý.
Có vẻ như tình cảm "thanh mai trúc mã" chẳng bao giờ bằng được sự xuất hiện bất ngờ.
Tất cả cảm giác không cam lòng dường như đã bị nước biển cuốn trôi hết, nên tôi hỏi một cách rất bình thản.
Sau một lúc im lặng, Trì Tư Dư mới cất giọng khàn khàn:
"Tôi không biết."
Tôi mặc định coi đó là sự thừa nhận. Dù cậu ấy có thích hay không, lời tôi sắp nói sẽ không thay đổi.
"Câu hỏi trước đây, bây giờ tôi trả lời cậu."
Tôi khẽ ho rồi nói tiếp:
"Đúng vậy, Trì Tư Dư, từ giờ đừng tìm tôi nữa.
Giữa chúng ta, không còn gì để nói về hai chữ 'bạn bè' nữa."
Nghe xong, Trì Tư Dư bất ngờ bước tới một bước.
"Chúng ta quen nhau gần mười năm, cậu định vì một chuyện nhỏ mà cắt đứt với tôi sao?"
Tôi nhìn thẳng vào mắt Trì Tư Dư, nơi có những cảm xúc lạ lẫm rồi từ từ lên tiếng:
"Chuyện nhỏ là gì? Chân tôi bị lưới cá quấn không thể cử động, suýt chết đuối ở biển, cũng gọi là chuyện nhỏ sao?"
Trì Tư Dư sụp đổ trong giây lát, cúi xuống, ngồi xổm bên cạnh giường, giọng run run:
"Tôi sai rồi, Chi Chi."
Đây là lần đầu tiên Trì Tư Dư xin lỗi, cũng là lần đầu tiên gọi tôi là Chi Chi.
"Lúc đó chắc chắn cậu rất sợ, là lỗi của tôi."
Trì Tư Dư định nắm lấy tay tôi, nhưng tôi nhẹ nhàng gạt ra.
"Đúng, là lỗi của cậu, và tôi không có ý định tha thứ.
Vậy giờ cậu có thể đi được rồi chứ?"
Trì Tư Dư ngẩng đầu, định nói thêm điều gì đó, thì cửa phòng bệnh lại mở ra.
"Đủ rồi đó!."
14
Mạnh Thì Nam hất cằm, liếc mắt nhìn tôi:
"Trì Tư Dư đã nói là cậu ấy không cố ý, cậu ấy cũng đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn gì nữa?"
Tôi nghiêng đầu nhìn cô ta, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mép giường.
"Mạnh Thì Nam, cậu là cái gì mà dám lên mặt chỉ trích tôi?"
Tôi không khỏi tự hỏi, có phải vì tôi đã nhường nhịn vài lần mà cô ta nghĩ mình có thể tỏ ra cao ngạo trước mặt mọi người.
"Cậu!"
Mạnh Thì Nam tiến lên vài bước, giận dữ nói:
"Tư Dư nói đúng, cậu đúng là không có giáo dục."
Trì Tư Dư, người từ nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng.
"Thì Nam, cậu về trước đi."
"Cậu đuổi mình? Mình đang giúp cậu mà!"
Mạnh Thì Nam nhìn Trì Tư Dư với vẻ mặt như bị phản bội.
Tôi nhấc ly nước lên, uống một ngụm cho đỡ khô họng rồi mới nói:
"Trì Tư Dư đối xử tốt với cậu một chút, cậu liền nghĩ mình đặc biệt, đúng không?"
Hai tay Mạnh Thì Nam siết chặt, nhưng có vẻ lòng tự trọng của cô ta không cho phép bỏ chạy.
Từng từ từng chữ, tôi nói rõ ràng:
"Cậu có thể nhìn lại mình một chút không?
Cậu chẳng qua chỉ là một học sinh có thành tích nhỉnh hơn chút so với người bình thường, chỉ đủ để nhận học bổng do doanh nghiệp tài trợ, và không bao giờ vươn lên thêm được nữa."
Bỏ qua vẻ mặt tức giận của cô ta, tôi tiếp tục thản nhiên nói:
"À đúng rồi, doanh nghiệp tài trợ học bổng đó là của nhà tôi.
Tôi sẽ khuyên ba mẹ tôi, những người mà cậu nói là dạy con không ra gì, ngừng hợp tác với trường.
Nhưng cậu cũng không cần lo quá, cậu vẫn có thể giữ hình tượng của mình để Trì Tư Dư tiếp tục hâm mộ, rồi nhờ gia đình cậu ấy tài trợ cho cậu."
"Lương Chi!"
Mạnh Thì Nam tức giận đến mức chẳng còn giữ được hình tượng, la hét như một người đàn bà chanh chua.
"Thì Nam!"
Trì Tư Dư đứng dậy, chắn trước giường tôi.
"Tôi đã bảo cậu về trước đi."
Có lẽ Mạnh Thì Nam cũng cân nhắc đến việc Trì Tư Dư có thể tài trợ học bổng cho cô ấy, nên chỉ trừng mắt nhìn tôi lạnh lùng một lúc, rồi im lặng rời đi.
"Xin lỗi, Chi Chi, tôi không muốn cô ấy theo đến đây..."
"Dừng lại."
Tôi ngắt lời Trì Tư Dư.
"Đừng gọi tôi như thế."
Trước đây, dù có thân thiết đến đâu, tôi cũng luôn gọi tên đầy đủ, giờ cũng chẳng cần phải quá gần gũi như vậy nữa.
"Cậu nhất định phải làm căng đến thế sao?"
Giọng Trì Tư Dư nhẹ nhàng.
Tôi vẫn nhớ cảm giác nước biển ập vào, bao quanh lấy tôi, không chừa một khe hở nào.
Cảm giác ngạt thở vô thanh nhưng nặng nề ấy, tôi sẽ chẳng bao giờ quên được.
Tôi ho khẽ vài tiếng, thở dài.
"Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Cuộc đối thoại kết thúc khi Trì Tư Dư lặng lẽ rời đi. Không phải là cái cớ để đuổi cậu ấy, mà tôi thật sự mệt, chẳng mấy chốc tôi cũng thiếp đi.
15
Ngày hôm sau, khi mẹ đến thăm, tôi chợt nhận ra mình vẫn chưa biết làm sao mình được đưa vào bờ.
Rõ ràng, tôi không thể tự mình trôi dạt vào bờ được.
Khi đó, những cơn sóng quá mạnh, chỉ có thể kéo người ta ra xa hơn. Nếu như tôi được đưa vào bờ, chỉ có thể là do sóng rút hoặc thay đổi hướng.
Nhưng hai trường hợp này không thể xảy ra trong thời gian ngắn.
Và tôi chắc chắn rằng, nếu không lên bờ kịp thời, tôi đã không sống sót.
Vậy nên, tôi biết mình đã được cứu.
Liệu người đó có phải là Trì Tư Dư không? Tôi thậm chí không nghĩ đến điều đó, mà đã loại trừ ngay lập tức.
"Mẹ ơi, ai đã cứu con vậy?" Tôi hỏi.
Mẹ vừa mở hộp đựng cháo vừa trả lời:
"Tư Dư đã cõng con lên, nhưng thằng bé nói là con bị sóng đẩy lên bờ rồi nó mới tìm thấy con."
Tôi gật đầu, không nói gì thêm, cầm muỗng từ tay mẹ và từ từ húp từng ngụm canh.
Sau khi xuất viện, tôi nhanh chóng trở lại trường, tiếp tục học như một sinh viên bình thường.
Nhưng trong lòng, tôi vẫn không ngừng nghĩ về chuyện đó.
Một hôm, tôi tình cờ gặp một người bạn cùng đi biển hôm đó.
"Sức khỏe cậu ổn hơn chưa?"
Cô ấy cười hỏi thăm tôi. Tôi gật đầu:
"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu."
Tôi ngập ngừng, rồi hỏi tiếp:
"Hôm đó cậu có thấy ai cứu mình lên không?"
"Tất nhiên rồi."
Cô ấy tròn mắt nhìn tôi:
"Nhiều người nhìn thấy lắm, là anh Kỷ Liêm đã bế cậu lên."
"Kỷ Liêm?" Tôi ngơ ngác.
"Anh Kỷ Liêm vốn đã nổi tiếng lắm rồi, còn là đàn anh khóa trên trực tiếp của cậu, cậu không biết sao?"
Tôi gượng gạo lắc đầu:
"Cậu có WeChat của anh Kỷ Liêm không? Có thể cho mình không?"
Dù sao, người ta đã cứu mình, cũng phải nói được một câu cảm ơn chứ.
"Ồ."
Một giọng nói ngả ngớn vang lên từ phía sau, cắt ngang lời của cô gái.
"Vẫn phải là anh Kỷ Liêm của chúng ta, ba năm rồi mà chưa ai vượt qua được. Vẫn còn mấy cô bé cứ đòi xin WeChat suốt."
Tôi quay đầu lại, thấy hai chàng trai đang đứng phía sau.
Rồi, chàng trai cao hơn, mặc áo phông đen và quần thể thao xám rộng thùng thình, nhìn tôi, cười nhẹ một tiếng.
Anh ta cười và mắng người vừa nói:
"Biến đi."
"Được rồi, không làm bóng đèn nữa đâu, tôi đi đây."
"..."
Không để tôi kịp nói gì, cậu ta đẩy cô gái đi mất.
"Em tìm anh?"
Giờ chỉ còn lại tôi và anh ấy. Tôi gật đầu, nghiêm túc nói:
"Cảm ơn anh hôm đó đã kịp thời cứu em."
Anh ấy nhướn mày nhẹ:
"Chỉ là tiện tay thôi."
"..."
Anh nói cứ như thể kéo tôi từ dưới đáy biển lên là chuyện dễ dàng vậy.
Tôi mím môi, tiếp tục:
"Anh có rảnh vào buổi trưa không? Em muốn mời anh bữa cơm, coi như cảm ơn."
"Không rảnh lắm, hôm nay anh bận chút việc."
Kỷ Liêm nói với vẻ mặt bình thường.
"Hay em thêm WeChat của anh đi, khi nào anh rảnh sẽ báo em."
Tôi không thấy có gì bất thường.
"Được thôi."
Sau đó, tôi và Kỷ Liêm trao đổi WeChat.
"Sao hôm nay không thấy em bám theo anh thanh mai trúc mã?"
Anh ấy hỏi thêm.
"Gì cơ?"
Tôi ngơ ngác.
"Không có gì."
Anh không lặp lại câu hỏi, liếc qua điện thoại, sau khi chấp nhận yêu cầu kết bạn thì nói còn có tiết học rồi đi mất.