TÌNH YÊU NÀY CÓ NGHĨA KHÔNG - Chương 6:

Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:18:02
Lượt xem: 7320

20

 

Chiều hôm sau, sau khi tan học, tôi lại nhận được tin nhắn của Kỷ Liêm.

 

Với lý do "hôm qua anh mời, hôm nay em không định mời lại sao?", anh dụ tôi ra ngoài ăn tối.

 

Nhưng đến lúc tôi đi thanh toán, vẫn như hai lần trước, đã có người trả trước.

 

"…"

 

Trở về trường, tôi cố ý bước nhanh hơn, để Kỷ Liêm lại phía sau.

 

"Giận rồi à?".

 

Giọng anh chậm rãi vang lên. Tôi âm thầm đảo mắt, không muốn để ý đến anh.

 

Tiếng bước chân phía sau dần nhanh hơn, cho đến khi anh đi song song với tôi.

 

"Cô bé này, sao tính khí cũng lớn thế nhỉ.".

 

Anh kéo dài giọng. Tôi vẫn giả vờ không nghe thấy.

 

Bất ngờ, Kỷ Liêm tăng tốc, đứng chắn ngay trước mặt tôi. Tôi không kịp dừng lại, lao thẳng vào lòng anh.

 

Từ trên đầu tôi vang lên một tiếng cười trầm.

 

Tôi hơi tức, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Kỷ Liêm. Đang định nói gì đó thì một tiếng hét run rẩy cắt ngang.

 

"Lương Chi!!"

 

Tôi nhận ra giọng của Mạnh Thì Nam, nhưng âm thanh ấy chất chứa sự giận dữ tột cùng.

 

Khi tôi quay đầu lại, biểu cảm của cô ấy hoàn toàn biến dạng, toàn thân run lên.

 

Ánh mắt mà cô ấy ném về phía chúng tôi là thứ tôi chưa bao giờ thấy.

 

Đáng sợ gấp mười lần so với ánh mắt của Trì Tư Dư lần trước. Như thể muốn xé nát mọi thứ, không chút do dự, mang theo quyết tâm hủy diệt tất cả.

 

Lúc đó, tôi mới nhận ra, nhiều chuyện mình đã nghĩ sai.

 

Cuốn sách trên tay cô ấy rơi xuống đất.

 

Nhưng cô ấy không thèm nhặt, một người luôn coi trọng học thuật như Mạnh Thì Nam lại để sách vở rơi vãi mà không quan tâm.

 

Nhưng điều khiến tôi sốc hơn là nguyên nhân của sự thay đổi này.

 

Chính là Kỷ Liêm.

 

Nói chính xác hơn, cô ấy thích Kỷ Liêm.

 

Thích đến mức cực đoan, cố chấp, không có giới hạn, sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì anh ấy.

 

Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Thì Nam đã lao tới, đẩy mạnh tôi bằng cả hai tay.

 

Tôi ngã xuống, theo phản xạ, chống tay xuống đất. Kỷ Liêm bước nhanh tới, đỡ tôi đứng dậy và mở bàn tay tôi ra.

 

Lòng bàn tay tôi lấm lem bụi bẩn, xen lẫn vệt máu thấm ra.

 

Anh chỉ nhìn vài giây, rồi nhẹ nhàng buông tay tôi xuống. Không biểu lộ cảm xúc gì, anh tiến thẳng về phía Mạnh Thì Nam.

 

Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh giận dữ, không phải bằng cách la hét, mà chỉ với ánh mắt đen thẳm lạnh lùng, khiến người ta rùng mình.

 

"Cô là ai?"

 

Giọng anh nặng nề, kìm nén, khác hẳn với thường ngày. Mắt Mạnh Thì Nam nhanh chóng đẫm lệ.

 

"Anh không nhớ em sao?"

 

Tôi ngỡ ngàng khi nghe điều đó, quên cả đau đớn trên tay.

 

Qua những lời nức nở của cô ấy, tôi dần hiểu ra.

 

Theo lời Mạnh Thì Nam, khi mới nhập học, cô ấy từng bị một tên côn đồ trong lớp quấy rối.

 

Sau vài lần bị từ chối, hắn hận cô, và trong một lần Mạnh Thì Nam đi ngang sân bóng rổ, hắn đã ném mạnh quả bóng vào cô.

 

Nhưng Kỷ Liêm, khi đang chơi bóng ở sân khác, đã chặn quả bóng lại giữa chừng.

 

"Cậu chơi bóng mà còn chơi bẩn với con gái sao?"

 

Chính từ khoảnh khắc đó, cô ấy đã thích anh, người chưa từng nói chuyện với cô một lời nào.

 

Mạnh Thì Nam tiến thêm một bước, nói nhanh về những lần họ tình cờ gặp nhau.

 

Cô thậm chí có thể nhớ rõ từng ngày tháng.

 

Nhưng vẻ mặt của Kỷ Liêm rõ ràng cho thấy, anh không nhớ gì cả.

 

Tôi nghe mà cảm thấy lạnh sống lưng.

 

Bấy lâu nay, tôi cứ nghĩ Mạnh Thì Nam và Trì Tư Dư có tình cảm với nhau.

 

Nhưng vài ngày trước, Trì Tư Dư đã nói những lời khó hiểu với tôi.

 

Và bây giờ, Mạnh Thì Nam lại công khai bày tỏ tình cảm với Kỷ Liêm.

 

21

 

"Anh đừng nói với em là anh hoàn toàn không có chút ấn tượng nào."

 

Cô ấy lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Kỷ Liêm, giọng run rẩy.

 

Kỷ Liêm thản nhiên: 

 

"Không nhớ, hoàn toàn không."

 

Mạnh Thì Nam như thể niềm tin sụp đổ, bàn tay trắng mảnh của cô đưa lên, định kéo tay áo của Kỷ Liêm.

 

"Em đã vì anh làm rất nhiều việc, thậm chí..."

 

Giọng cô đột ngột ngưng lại, liếc nhìn tôi một cái, rồi quay sang Kỷ Liêm.

 

"Anh dám nói là anh không biết gì sao?"

 

Tôi nhạy bén nhận ra sự thay đổi trong giọng điệu của cô.

 

Thậm chí? Thậm chí chuyện gì?

 

Tôi đứng một bên, nhìn cô gái đang khóc đầy uất ức, người mà nhiều người từng tôn thờ như nữ thần lạnh lùng.

 

Trong khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên có linh cảm.

 

Có lẽ Mạnh Thì Nam không đơn giản như những gì chúng tôi vẫn thấy.

 

Cô ấy dường như đang che giấu một bí mật khó nói hơn nhiều.

 

Qua mấy ngày ở bên Kỷ Liêm, tôi nhận ra rằng, dù anh có vẻ ngoài đôi lúc không nghiêm túc, nhưng anh không phải là người sẽ cư xử thiếu tôn trọng với con gái.

 

Tuy nhiên, Mạnh Thì Nam lại là một ngoại lệ.

 

Kỷ Liêm tránh bàn tay đang vươn ra của cô ấy, bật cười khẩy.

 

"Tôi không biết mình đã làm gì. Những gì cô làm có liên quan gì đến tôi? Cô làm những điều mà cô nghĩ là vĩ đại để cảm động chính mình, giờ lại ép tôi phải đáp lại những gì tôi không hề biết ư?"

 

Nước mắt Mạnh Thì Nam không ngừng rơi, cảm xúc của cô ấy sụp đổ đến mức không còn giữ nổi hình tượng.

 

Có thể thấy lời của Kỷ Liêm đã gây ra cú sốc rất lớn cho cô.

 

Những lời xì xào đầy cảm thông của các cô gái đi ngang qua, truyền thẳng vào tai tôi.

 

Bề ngoài tôi không biểu lộ gì, nhưng trong lòng không khỏi cười lạnh.

 

Đa phần mọi người đều như vậy, chỉ cần nhìn thoáng qua một cảnh tượng, bề nổi của sự việc, rồi dễ dàng phán xét và đưa ra nhận định.

 

Có lẽ Kỷ Liêm cũng không thích trở thành tâm điểm của sự chú ý, nên anh không nói thêm gì với cô ấy nữa.

 

Anh quay người bước đến bên tôi: 

 

"Đi thôi, để anh đưa em đi xử lý vết thương."

 

Tôi thử cử động cánh tay, vết thương đau nhói và có chút tê buốt. Gật đầu, tôi định đi cùng anh.

 

"Lương Chi, đứng lại!"

 

Tôi hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn Mạnh Thì Nam như thể đang nhìn một con ốc sên dính đầy nhớt. Kỷ Liêm đứng chắn trước tôi: 

 

"Có gì thì nói thẳng ra."

 

Mái tóc suôn mượt của Mạnh Thì Nam bị gió thổi bay tán loạn quanh mặt, trông vô cùng bơ phờ. Cô ấy cười khẩy, nhưng đôi mắt không hề có chút vui vẻ nào.

 

"Sao thế? Anh sợ tôi lại đẩy cô ấy một lần nữa à?

 

Tôi chỉ muốn nói vài lời thôi mà."

 

Kỷ Liêm chẳng thèm quan tâm đến thái độ điên cuồng của cô ấy, vẫn đứng yên tại chỗ.

 

Tôi vỗ nhẹ lên vai anh: 

 

"Không sao đâu, học trưởng. Em cũng muốn nghe cô ấy nói gì."

 

Kỷ Liêm quay lại nhìn tôi, tôi đáp lại bằng ánh mắt yên tâm.

 

Bước vòng qua Kỷ Liêm, tôi đứng đối diện Mạnh Thì Nam.

 

"Cô muốn nói gì?"

 

Cô ấy mỉm cười, bước tới gần, ghé sát tai tôi, giọng nói hạ thấp xuống.

 

"Tất cả là vì cô, tôi sẽ không để cô yên đâu."

 

Tôi không ngạc nhiên chút nào. Tôi dường như đã chờ câu này từ cô ấy, như thể đang đợi một lý do hoàn hảo để đáp trả.

 

Tôi cũng khẽ cười:

 

"Tôi cũng vậy. Tôi cũng sẽ không để cô yên”

 

22

 

Sau đó, Kỷ Liêm đưa tôi đến phòng y tế để xử lý vết thương. Chúng tôi ngầm hiểu với nhau rằng sẽ không nhắc lại chuyện vừa xảy ra.

 

Giáo viên y tế là một ông bác lớn tuổi nhưng đầy sức sống, nhiều kinh nghiệm, chỉ là tính cách có hơi kỳ quặc.

 

Ông cầm bông gạc tẩm cồn, lau nhẹ nhàng vết thương trên tay tôi.

 

Khi lau đến chỗ vết thương nặng hơn, cơn đau khiến tôi không thể không co vai lại.

 

"Nhờ thầy nhẹ tay chút, con gái thường sợ đau."

 

Kỷ Liêm nói nhanh hơn bình thường.

 

"Thầy đã nhẹ tay lắm rồi, không thì cậu làm đi!"

 

"Được, để em làm, thầy về nghỉ ngơi đi."

 

Kỷ Liêm đáp lại rất nhanh.

 

"..." Thầy y tế liếc nhìn Kỷ Liêm với ánh mắt kiểu như đã nhìn thấu mọi sự đời, đầy vẻ chán chường.

 

Cuối cùng, có lẽ thấy việc khử trùng này cũng không cần quá nhiều kỹ thuật, nên thầy để Kỷ Liêm xử lý.

 

"Anh nhẹ tay nhé."

 

Giọng của Kỷ Liêm nhẹ nhàng, êm ái như đá ngọc, kiểu giọng mà ít cô gái nào có thể cưỡng lại được.

 

Tôi quay mặt đi, không nhìn anh, chỉ ừ một tiếng nhẹ.

 

Kỷ Liêm dường như thật sự có kỹ thuật, tôi không cảm thấy đau chút nào khi anh bôi thuốc, cứ thế mà đã xong lúc nào không hay.

 

Thầy y tế có vẻ như đã nhẫn nhịn rất lâu, nhăn mặt rồi xua tay ra hiệu.

 

"Xong rồi thì đi đi, phòng y tế không phải nơi cho mấy cặp đôi trưng bày tình cảm."

 

"..." Thầy đúng là bắt kịp thời đại, hiểu biết thật rộng.

 

Kỷ Liêm không cho tôi cơ hội phủ nhận, chỉ gật đầu rồi dẫn tôi đi ra ngoài.

 

"Sau khi về cố gắng đừng để dính nước, rồi thì…"

 

"Em biết rồi Kỷ Liêm, anh đã nói lần thứ 7 rồi đấy."

 

Vừa mới càu nhàu xong, tôi chợt nhận ra mình vừa gọi thẳng tên anh, liền cứng đờ quay đầu nhìn anh.

 

"Tốt lắm." Anh nhếch môi cười: "Sau này cứ gọi thế đi."

 

Nói xong, anh lại xoa nhẹ đầu tôi.

 

Tôi có thể nghe rõ từng nhịp tim mình đập thình thịch, như thể có một con nai nhỏ chạy loạn trong lòng.

 

23

 

Buổi tối, nhờ sự giúp đỡ của bạn cùng phòng, tôi đã thành công rửa ráy xong.

 

Ngồi trước gương lau mặt, tôi lại bất giác nghĩ đến Kỷ Liêm.

 

Khi tôi nhìn lại vào gương, mới nhận ra mình đã cười từ lúc nào không hay.

 

Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài lâu. Tiếng chuông điện thoại reo lên, là số quen thuộc nhưng không có trong danh bạ.

 

Nghĩ đến lần trước Trì Tư Dư gọi thẳng cho mẹ tôi, tôi ngừng lại một chút rồi vẫn nhấc máy.

 

"Hôm nay nghe nói cậu và Mạnh Thì Nam có chút mâu thuẫn."

 

Tôi "ừ" một tiếng, giọng mang theo chút mỉa mai.

 

"Lại định ra mặt bênh cô ấy, ép tôi xin lỗi à?"

 

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi nói: 

 

"Không phải…

 

Tôi nghe nói cậu bị đẩy ngã, có bị thương không?"

 

Lần này tôi thực sự bất ngờ, không khỏi phản ứng lại một chút.

 

Giọng nói lạnh lùng của Trì Tư Dư, khi ép tôi xin lỗi Mạnh Thì Nam, dường như vẫn còn vang vọng như vừa mới hôm qua.

 

Nhưng bây giờ thái độ của Trì Tư Dư đã hoàn toàn thay đổi. Ngoài sự ngạc nhiên, tôi không còn cảm xúc gì khác. Tôi chuẩn bị gác máy thì chợt nhớ ra điều gì đó.

 

"Trì Tư Dư."

 

"Sao vậy, Chi Chi?"

 

Tôi phớt lờ cách cậu ấy gọi, hỏi thẳng: 

 

"Mạnh Thì Nam có phải đang che giấu một bí mật gì đó không?"

 

Trì Tư Dư im lặng rất lâu, rồi phản bác: 

 

"Không phải."

 

Sự phủ nhận của Trì Tư Dư chẳng có chút tin cậy nào, và câu trả lời mà tôi cần đã hiện rõ trong sự im lặng đó.

 

24

 

Những ngày đầu, tôi hoàn toàn không có manh mối gì.

 

Manh mối xuất hiện khi tôi vô tình nghe được một cuộc trò chuyện trên đường đến căng-tin vào buổi trưa.

 

"Tôi thật không hiểu, sao Mạnh Thì Nam lại có thể được học bổng, còn tôi thì không?"

 

"Chắc vì thành tích của cô ấy tốt hơn cậu chứ sao."

 

"Nói gì vậy? Tôi và cô ấy học cùng trường cấp 3, thành tích của cô ấy lúc đó chỉ bình thường.

 

Giờ cũng chẳng khá hơn, trong lớp giáo viên hỏi mấy câu khó một chút, cô ấy đều không trả lời được."

 

"Vậy thì chút nữa hỏi thử xem xếp hạng kỳ trước của cô ấy thế nào, có hơn cậu không."

 

Chân tôi khựng lại ngay tại chỗ, trong đầu hiện lên một giả thuyết có vẻ không thực tế, nhưng lại hoàn toàn hợp lý.

 

Có thể Mạnh Thì Nam đã gian lận trong học thuật.

 

Sau nhiều lần tìm hiểu và xoay sở, tôi cuối cùng cũng tìm ra thành tích của Mạnh Thì Nam.

 

Xếp hạng và điểm số của cô ấy hoàn toàn khớp nhau, nhưng vấn đề nằm ở điểm số.

 

Cô ấy có điểm rất cao ở một môn chuyên ngành, thậm chí là cao nhất toàn khóa.

 

Khi tôi nhìn thấy bài kiểm tra của cô ấy, mọi chuyện trở nên rõ ràng.

 

Nhưng rồi tôi chợt do dự, liệu tôi có nên vạch trần cô ấy không?

 

Tôi nhớ lại một buổi chiều khi tình cờ thấy bà của Mạnh Thì Nam đưa cho cô ấy một xấp tiền cũ rách, dặn cô đừng tiết kiệm quá, hãy ăn uống cho tốt.

 

Nhưng Mạnh Thì Nam từ chối, bảo bà hãy giữ tiền để mua thuốc, không được dùng thuốc rẻ tiền, vì cô ấy có học bổng.

 

Trong những ngày tôi còn phân vân, Mạnh Thì Nam đã hành động.

 

"Các cậu có thể giải thích cho tôi chuyện này là thế nào không?"

 

Hai bản báo cáo lý thuyết giống hệt nhau được đặt trước mặt tôi, tôi cứng đờ trong giây lát.

 

Từ khóe mắt, tôi thấy bóng người đứng ở cửa, nhìn qua.

 

Mạnh Thì Nam đang uống sữa qua ống hút, vô tội chớp mắt nhìn tôi.

 

Trước đó, tôi và một bạn cùng phòng đều đăng ký tham gia một cuộc thi cấp thành phố, nhưng chúng tôi thuộc hai nhóm khác nhau.

 

Trùng hợp thay, cả hai đều đảm nhận vị trí viết báo cáo nghiên cứu cho nhóm.

 

Tôi không ngờ, cô ta lại cùng với Mạnh Thì Nam bày trò vu oan cho tôi.

 

Điều khiến tôi thất vọng nhất là khi mở tài liệu ra, tôi phát hiện lịch sử chỉnh sửa đã bị xóa, rõ ràng có người đã can thiệp.

 

Tôi vốn không tránh né khi nhập mật khẩu máy tính trước mặt bạn cùng phòng, không ngờ cô ấy lại làm tới mức này.

 

Mạnh Thì Nam không chọn cách xóa tài liệu, mà để tôi bị mang tiếng "đạo văn" ngay trước mặt mọi người.

 

Làm cho tôi bẽ mặt mới là mục đích của cô ta.

 

Tôi không thể biện minh, chỉ thấy mọi chuyện thật nực cười.

 

Người mà vài ngày trước còn thấy thương hại cho Mạnh Thì Nam, giờ lại cảm thấy chính mình thật đáng buồn cười.

 

Trong lúc căng thẳng chưa có lối thoát, Kỷ Liêm bất ngờ xuất hiện.

 

"Lương Chi không gian lận."

 

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh. Kỷ Liêm mở điện thoại, đặt một bức ảnh lên bàn, trong ảnh là gương mặt tôi chụp nghiêng.

 

Tôi ngỡ ngàng trong chốc lát, rồi ngay lập tức nghĩ đến một điều, tôi phóng to một góc ảnh.

 

Hôm đó tôi đang ngồi trong thư viện hoàn thiện báo cáo, Kỷ Liêm nhắn tin hỏi tôi đang ở đâu.

 

Chẳng bao lâu sau, anh mang một ly trà sữa đến đặt trước mặt tôi. Đó chính là món mới mà chúng tôi từng đi mua hôm trước.

 

Tôi nhấp ống hút, khẽ cảm ơn, trong lòng có chút băn khoăn. Chắc hẳn anh đã phải xếp hàng rất lâu.

 

Bức ảnh được chụp khi đó, và trùng hợp là một phần màn hình máy tính của tôi cũng lọt vào khung hình.

 

Thời gian chụp bức ảnh này còn sớm hơn thời gian bạn cùng phòng nộp báo cáo.

 

Nhờ đó, tôi được minh oan.

 

Dù vậy, trong lòng tôi vẫn chất chứa nhiều bức xúc, và đúng lúc văn phòng viện trưởng của khoa Mạnh Thì Nam ở ngay bên cạnh.

 

Tôi chỉ nói lời cảm ơn đơn giản với Kỷ Liêm, rồi bước thẳng về phía Mạnh Thì Nam.

 

Sự xuất hiện của Kỷ Liêm khiến sắc mặt cô ta trở nên tối sầm.

 

Tôi nắm lấy cổ tay cô ấy, kéo về phía văn phòng viện trưởng.

 

"Cậu làm gì đấy?" 

 

Cô ta khó chịu nhìn tôi, cố xoay cổ tay thoát khỏi tay tôi.

 

"Buông ra!"

 

Tôi siết chặt tay hơn, mỉm cười quay đầu lại.

 

"Đạo báo cáo, gian lận điểm số. Mạnh Thì Nam, còn gì mà cậu không làm được không?"

 

Cô ta ngay lập tức mềm nhũn, mặt trắng bệch, để mặc tôi kéo vào văn phòng.

 

Cô ta không hề ngu ngốc, cô biết rằng nếu tôi không có bằng chứng chắc chắn, tôi sẽ không dám vạch trần cô.

 

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn cả, là Trì Tư Dư cũng tham gia vào chuyện này.

 

Cô ta và giảng viên môn chuyên ngành đã có một thỏa thuận, để cô ta vừa đủ đạt điểm để giành suất học bổng doanh nghiệp.

 

Hai người đó đã thống nhất rất chặt chẽ với nhau. Lợi ích là khi học bổng doanh nghiệp được cấp, Mạnh Thì Nam sẽ chia một phần ba cho thầy giáo chuyên ngành.

 

Nhưng làm sao một giảng viên đại học lại đánh cược sự nghiệp của mình chỉ vì vài trăm đồng bạc?

 

Khi sự việc bị phanh phui, nhiều người bắt đầu bàn tán rằng thầy giáo đó vốn nổi tiếng là thích động tay động chân với nữ sinh, và thứ mà Mạnh Thì Nam trao đổi có lẽ không chỉ là tiền bạc.

 

Nghe xong, tôi chỉ lắc đầu. Chưa từng tiếp xúc với thầy giáo đó, tôi không dám đánh giá.

 

25

 

Từ năm hai đại học, mối quan hệ giữa Mạnh Thì Nam và Trì Tư Dư càng trở nên gần gũi.

 

Học bổng doanh nghiệp lần này là do công ty của bố Trì Tư Dư tài trợ.

 

Trì Tư Dư đã đưa một khoản tiền cho thầy giáo chuyên ngành, bảo rằng học bổng đã được định sẵn cho Mạnh Thì Nam, chỉ cần tiếp tục nâng điểm số của cô ấy như trước là được.

 

Mạnh Thì Nam đúng là Mạnh Thì Nam, rõ ràng có thể nhận trực tiếp số tiền từ Trì Tư Dư, nhưng cô ta vẫn muốn có học bổng qua con đường chính thống.

 

Cô ấy vừa muốn tiền, vừa muốn danh.

 

Mọi chuyện cuối cùng cũng rõ ràng, thầy giáo chuyên ngành bị sa thải, nhưng nhà trường không báo cảnh sát, thậm chí còn xem xét hoàn cảnh gia đình của Mạnh Thì Nam nên cô ấy chỉ bị kỷ luật, không bị đuổi học.

 

Lần này tôi không mềm lòng, đã yêu cầu Mạnh Thì Nam trả lại toàn bộ số học bổng mà cô ấy đã nhận được.

 

Lý do tôi không báo cảnh sát chỉ vì nghĩ đến bà của cô ấy, nếu cô ta bị bắt, sẽ không còn ai chăm sóc bà.

 

...

 

Nhớ lại những gì cô ta từng nói, tôi chỉ cười nhạt.

 

Lời chưa kịp nói hết với Kỷ Liêm hôm đó chắc chắn là ám chỉ vụ việc này.

 

Bạn cùng phòng của Mạnh Thì Nam kể rằng trên bàn học của cô ta luôn dán một mẩu giấy rất nổi bật.

 

"Dù thế nào cũng phải trở nên xuất sắc hơn để anh ấy có thể nhìn thấy tôi."

 

Cô ta gian lận học bổng rõ ràng là để có tiền sinh hoạt, nhưng trong lời nói của mình, cô ta biến nó thành hành động vì Kỷ Liêm.

 

Khi rời khỏi văn phòng, tôi chỉ nói với cô ta một câu cuối cùng.

 

"Chuyện bẩn thỉu cô làm, đừng kéo Kỷ Liêm vào."

 

Về phần Trì Tư Dư, không chỉ bị nhà trường kỷ luật, mà còn bị yêu cầu gia đình trả lại học bổng mà công ty đã tài trợ.

 

Nhà trường còn thông báo rằng sẽ không bao giờ nhận tài trợ từ công ty của bố cậu ấy nữa.

 

Khi biết chuyện, bố Trì đã vô cùng tức giận, ra lệnh cho Trì Tư Dư chuyển ra nước ngoài du học và hủy bỏ kế hoạch trao cổ phần cho cậu ấy sau khi tốt nghiệp.

 

Ngày trước khi Trì Tư Dư đi, cậu ấy xuất hiện dưới ký túc xá của tôi.

 

Tôi không muốn gặp cậu ta.

 

Từ khi biết những gì cậu ta đã làm, tôi cảm thấy như chưa bao giờ thực sự quen biết cậu ấy.

 

Tôi liếc cậu ta một cái, rồi lạnh lùng bước vòng qua.

 

"Chi Chi."

 

Sự phản cảm của tôi lên đến đỉnh điểm.

 

"Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi như vậy nữa."

 

Hiếm khi Trì Tư Dư không nổi giận, còn lạ lùng là cậu ta cười nhẹ.

 

"Đừng giận, dù sao đây cũng là lần cuối. Nhiều năm tới cũng không làm phiền cậu nữa đâu."

 

Tôi xoa trán: 

 

"Vậy, cậu muốn nói gì?"

 

"Tôi chỉ muốn giải thích"

 

Giọng cậu ấy nhẹ nhàng, gần như dịu dàng.

 

"Tôi giúp Mạnh Thì Nam không phải vì thích cô ấy."

 

Không cần nói, tôi cũng không tin, và giờ thì chuyện này chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

 

Nhưng tôi không nói gì thêm.

 

"Cô ấy bảo với tôi rằng nếu tôi giúp cô ấy giành được học bổng, cô ấy sẽ có bạn trai và sẽ đích thân giải thích với cậu rằng giữa tôi và cô ấy thật sự không có gì."

 

Đây là lý do sao? Còn đổ lỗi cho tôi à?

 

"Trì Tư Dư, cậu có tin vào lời mình nói không?"

 

Trì Tư Dư nhìn tôi, ánh mắt đầy bướng bỉnh và chân thành: 

 

"Cô ấy hứa với tôi rằng cậu sẽ tha thứ cho tôi."

 

Tôi không biết cậu ta thực sự ngây thơ trong chuyện tình cảm hay chỉ đang tìm cớ nữa. Nhưng tôi vẫn đáp lại theo ý Trì Tư Dư: 

 

"Cô ta lừa cậu rồi."

 

Sắc mặt Trì Tư Dư tối sầm lại, cậu cố gượng cười. Điện thoại tôi rung lên, tôi mở ra xem.

 

"Kỷ Liêm: Lần trước anh mời em ăn, lần này em có định mời lại không?"

 

Tôi bật cười.

 

Cùng một lý do, vậy mà anh ta dám dùng đi dùng lại nhiều lần.

 

"Cậu thích Kỷ Liêm rồi à?"

 

Tôi ngừng cười, cất điện thoại, nhìn về phía Trì Tư Dư.

 

"Không liên quan đến cậu."

 

Tôi nghĩ rằng cậu ấy sẽ lại lôi chuyện cũ ra hỏi tại sao tôi lại thay lòng đổi dạ. Nhưng lần này, cậu ấy lặng lẽ cúi đầu.

 

Một lát sau, Trì Tư Dư khẽ mỉm cười, không chút giả tạo.

 

"Nghe bạn bè nhắc đến anh ta, có vẻ là người tốt."

 

Tôi hơi ngạc nhiên. Cậu ấy thở dài, như thể buông bỏ điều gì đó.

 

"Cậu nên suy nghĩ về anh ta."

 

Tôi nhìn Trì Tư Dư.

 

Miệng cậu ấy vẫn cười, nhưng trong mắt chỉ toàn là nỗi buồn. Lần đầu tiên sau rất lâu, tôi đáp lại lời cậu ấy một cách nghiêm túc.

 

"Được." Tôi nói.



Bình luận