TÌNH YÊU NÀY CÓ NGHĨA KHÔNG - Chương 7:
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:18:19
Lượt xem: 5530
26
Đã hai tháng trôi qua kể từ vụ Mạnh Thì Nam gian lận điểm số.
Thành phố này dường như không có mùa thu, chuyển thẳng sang mùa đông.
Không lâu sau đó, Mạnh Thì Nam đã chủ động xin thôi học.
Cô ta cũng hiểu rằng khi hình tượng sụp đổ, sẽ không ai tôn trọng cô ta nữa. Thà rời đi trước còn hơn là bị mọi người phỉ báng.
Chiều hôm đó, khi xử lý xong mọi việc, tôi mới quay lại lớp học để lấy sách.
Đẩy cửa ra, chỉ có một mình Kỷ Liêm ngồi trong phòng học trống trải, chơi điện thoại.
Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên.
"Em về rồi à."
"Sao anh vẫn chưa về?"
Tôi chậm rãi bước tới. Anh hất cằm chỉ vào chồng sách trên bàn:
"Giữ sách giúp em mà."
"...Không thể nhắn tin cho em sao? Không thể mang sách xuống ký túc xá cho em à?"
Sao lại phải ngồi chờ lâu thế.
Nhưng tôi không vạch trần anh, chỉ nghiêm túc gật đầu.
"Ừ, có lý lắm."
"Vậy để cảm ơn anh, em mời anh ăn…"
"Khoan đã."
Anh giơ tay lên, chỉ vào tôi.
"Đừng mời ăn nữa, đổi sang thứ khác đi."
"Hả?"
Tôi ngừng kiểm tra sách, quay sang nhìn anh.
"Đồng ý cho anh theo đuổi em thì sao?"
Anh nhướng mày, nói thẳng mà chẳng hề e ngại.
Ánh chiều tà rọi lên chồng sách cạnh tay tôi, trong cái lạnh của mùa đông, tôi bỗng thấy ấm áp lạ thường.
Tôi quay lại, cúi đầu tiếp tục thu dọn sách, không gian chỉ còn lại tiếng lật trang sách nhẹ nhàng.
"Cái đó cũng được."
Tôi đáp lại một cách hờ hững. Vài giây sau, tôi nghe thấy một tiếng cười nhẹ vang lên từ phía sau.
Kể từ ngày hôm đó, Kỷ Liêm như len lỏi vào cuộc sống của tôi, hiện diện ở khắp mọi nơi.
Cô bạn cùng phòng từng giúp đỡ Mạnh Thì Nam đã tự giác chuyển đi, giờ ký túc xá chỉ còn ba người, tính cả tôi.
Hai người bạn cùng phòng vẫn luôn khuyên tôi, nói rằng chắc đến lúc tôi nên đồng ý với Kỷ Liêm rồi.
Tôi cũng nghĩ vậy.
Tôi mặc váy ngắn mùa đông, khoác chiếc áo dạ dài màu kem sữa, còn đặc biệt trang điểm một chút, rồi tung tăng chạy đến dưới tòa giảng đường của anh.
Vừa ra khỏi cửa, cái lạnh khiến tôi rùng mình, đến nơi thì đôi chân tôi đã tê cứng không còn cảm giác.
Trong lòng thầm mắng mình hàng nghìn lần là đồ ngốc.
Học gì không học, lại đi học theo mấy nữ chính phim Hàn Nhật mùa đông không mặc quần.
Khi tôi vừa lấy lại chút cảm giác thì chuông tan học cũng reo lên.
Giữa dòng người đông đúc, tôi nhanh chóng nhìn thấy Kỷ Liêm.
"Anh Kỷ…"
Anh cũng lập tức nhìn thấy tôi.
Lời chào vui vẻ của tôi bị chặn lại ngay khi tôi nhìn thấy ánh mắt đen tối và lạnh lùng của anh.
"Ai dạy em mặc thế này?"
"..." Sao nghe giống bố tôi thế này.
Nói xong, anh nắm tay tôi, kéo đi ngược dòng người vào một phòng học, rồi khóa cả cửa trước và cửa sau lại.
Tôi nghĩ anh giận vì tôi ăn mặc quá hở hang, nên tủi thân mím môi.
Ngay sau đó, Kỷ Liêm đã bế tôi đặt lên bàn ngồi, cởi áo khoác bông đen của anh và quấn quanh chân tôi.
Trong lúc làm thế, anh không hề chạm vào chân tôi.
"Thời tiết lạnh thế mà em cũng dám mặc váy?"
Giọng trách mắng của anh trầm thấp.
Một lúc sau, khi tôi bắt đầu cảm nhận lại được đôi chân, tôi khẽ đung đưa mũi chân, nhẹ nhàng đá vào anh.
"Không đẹp sao?"
Tôi chớp mắt, nghiêng đầu nhìn anh.
"... Đẹp."
Tôi rõ ràng cảm nhận được ánh mắt anh đã thay đổi.
"Vậy anh có thích không?"
"... Thích."
Tôi gật đầu.
"Em cũng thấy anh đẹp trai, và em cũng thích anh."
Kỷ Liêm khựng lại một chút, rồi cúi người, hai tay chống lên mép bàn bên cạnh tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Ý em là như anh đang nghĩ sao?"
Mặt tôi hơi đỏ, nhưng vẫn lấy hết can đảm đối diện với ánh mắt của anh.
"Phải."
Nói xong, tôi vụng về đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má anh. Giọng Kỷ Liêm trầm thấp:
"Chỉ vậy thôi sao?"
Ngay sau lời nói đó, cằm tôi bị anh giữ chặt, không thể từ chối. Kỷ Liêm cúi xuống.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên tuyết trắng, khiến đôi mắt nheo lại của tôi nhức nhối.
Đó là lần đầu tiên tôi hôn.
(Hết)