TRỌNG SINH TA TRỞ LẠI NGÀY KẾT DUYÊN - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-09-15 12:04:30
Lượt xem: 4674
Ta lạnh lùng nhìn nàng, đẩy tay nàng ra: "Tỷ tỷ nói nhảm gì thế? Cái gì mà kiếp trước với kiếp này, nghe thật kỳ lạ."
Đồ Sơn Uyển sững người lại, xung quanh vang lên tiếng cười khúc khích, ngay cả trong mắt Phạm Vân Thiên cũng thoáng qua chút khinh miệt.
Ta chợt cảm thấy tò mò, rốt cuộc Phạm Vân Thiên là người như thế nào? Kiếp trước, chẳng phải hắn chỉ quan tâm đến Đồ Sơn Uyển mà không hề để tâm đến nhi tử của mình sao? Nhưng bây giờ, có vẻ mọi chuyện cũng không hẳn như thế.
"Hồ tiên tỷ tỷ..." Bạch Y kéo áo ta, giọng đầy ấm ức. Khi ta quay lại, bắt gặp ánh mắt đầy tủi thân của hắn.
"Hồ tiên tỷ tỷ, tại sao nàng cứ nhìn chằm chằm những nam nhân khác vậy? Chẳng lẽ Bạch Y không đẹp sao?"
Hóa ra hắn còn là một tên nhóc hay ghen!
Ta nhanh chóng nhón chân xoa đầu hắn, cười dỗ dành: "Ai nói vậy? Trên đời này, làm gì có nam nhân nào đẹp trai bằng Bạch Y của chúng ta chứ?”
Bạch Y dễ dỗ dành, lập tức nở nụ cười, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời mùa hạ.
Sau khi trở về từ động phủ của Mẫu quân, Bạch Y tu luyện vô cùng chăm chỉ, đến mức ta cũng phải mệt mỏi theo.
Nhưng tốc độ tu luyện của hắn quả thực tiến bộ nhanh chóng. Đến tháng thứ hai, hắn đã kịp thời thức tỉnh huyết mạch cùng lúc với Phạm Vân Thiên.
Ngày cả hai người họ thức tỉnh huyết mạch, trên trời sấm chớp đùng đoàng, cát bụi bay tán loạn khắp Đồ Sơn.
Khí tượng mạnh mẽ đến mức không ai có thể phân biệt được ai là người gây ra hiện tượng này.
Ta chẳng quan tâm đến những gì diễn ra bên ngoài, chỉ tập trung bảo vệ Bạch Y trong quá trình thức tỉnh.
Có lẽ do đã trải qua sự nguy hiểm khi giúp Phạm Vân Thiên thức tỉnh, nên lần này ta cảm thấy quá trình thức tỉnh của Bạch Y diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Sau khi huyết mạch của Bạch Y thức tỉnh, trên người hắn toát ra một lớp mồ hôi đen dày. Sau khi tắm rửa, làn da của hắn trắng mịn như trứng gà vừa bóc vỏ, thật khiến người khác không khỏi nghĩ ngợi lung tung.
Ngược lại, bên phía Đồ Sơn Uyển, quả nhiên việc thức tỉnh không mấy suôn sẻ.
Nghe nói, khi quá trình thức tỉnh của Phạm Vân Thiên mới được nửa chừng, Đồ Sơn Uyển đáng lẽ phải ở bên trong động hộ pháp cho hắn, nhưng lại sợ hãi đến mức mất hết lý trí, chạy ra khỏi động, vừa dậm chân vừa khóc lóc, miệng liên tục lẩm bẩm: "Sao lại thế này, sao lại thế này!"
Sau đó, chính Mẫu quân đã phải đến động phủ để hộ pháp cho Phạm Vân Thiên.
Tuy nhiên, lần này hắn đã thất bại trong việc thức tỉnh.
Khi thất bại, khí hải trong cơ thể phải được tản ra, rồi lại tụ khí trời đất để bắt đầu lại từ đầu.
Đồ Sơn Uyển làm sao có thể chấp nhận chuyện này, vì nếu thế, không biết hắn phải chờ bao lâu mới có thể hồi phục. Thế nên, nàng đã đến tìm ta.
"Muội muội, dù sao ta cũng là tỷ tỷ của muội. Lần này, muội nhất định phải giúp ta!"
Ta nhìn nàng, thái độ thẳng thắn, giọng điệu vẫn đầy tự mãn, chẳng có chút nào thể hiện sự hối lỗi khi đến cầu xin ta.
"Tỷ tỷ đánh giá ta cao quá rồi. Ngay cả Mẫu quân cũng không giúp được, ta làm sao có thể giúp tỷ đây?"
"Sở dĩ Bạch Y thức tỉnh nhanh như vậy là vì hắn có khả năng lĩnh hội mạnh mẽ, lại tu luyện chăm chỉ."
Ta nói với giọng thản nhiên.
Đồ Sơn Uyển dường như đoán được ta biết điều gì đó, nghe thấy ta đẩy trách nhiệm, liền tức giận đứng bật dậy. May mắn là hộ vệ bên cạnh nàng kéo nàng ngồi xuống.
Sau đó, nàng lúng túng xin lỗi ta.
"Quả thật trước đây là tỷ không đúng, hay cãi nhau với muội. Tỷ thành tâm xin lỗi muội, tỷ giờ cũng thật sự không còn cách nào. Muội muội không muốn thấy tỷ mãi chìm đắm trong thất bại phải không? Coi như tỷ cầu xin muội lần này."
Ta bắt đầu cảm thấy thú vị, liền nghiêng người về phía trước, chống cằm nhìn nàng, giọng đầy vẻ tò mò: "Vậy tỷ định cầu xin ta thế nào đây?"
Đồ Sơn Uyển thoáng sững người.
Ta lại thấy tên hộ vệ của Đồ Sơn Uyển ra hiệu bằng ánh mắt, nàng cố nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng bước đến trước mặt ta, quỳ xuống.
"Như thế này, muội muội đã hài lòng chưa?" Đầu gối nàng vừa chạm đất trong chớp mắt đã bật ngay dậy, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ oán hận.
Ta giả vờ ngạc nhiên, nhìn nàng: "Tỷ tỷ thật quá trịnh trọng, nhưng tiếc thay, muội thật sự bất lực, không giúp được."
"Ngươi nói cái gì?" Đồ Sơn Uyển cuối cùng cũng không kìm được, nhảy bổ về phía ta định đánh, nhưng Bạch Y đã nhanh tay chộp lấy cổ tay của nàng.
"Dù ngươi là tỷ tỷ, cũng không thể tùy tiện đánh người." Giọng nói của Bạch Y trở nên lạnh lùng, khuôn mặt hiện rõ sự quyết liệt, ta chưa bao giờ thấy hắn như vậy.
Ngay cả Đồ Sơn Uyển cũng bị kinh ngạc, vai khẽ run lên, nhưng vẫn cố tỏ ra cao ngạo, hét lên với Bạch Y: "Thả tay ra! Một tên Nhân tộc hèn mọn cũng dám cản ta! Ta nhất định sẽ bảo Mẫu quân lột da ngươi!"
Lần này, chưa đợi Bạch Y ra tay, ta đã tát thẳng vào mặt Đồ Sơn Uyển, để lại năm dấu tay rõ rệt trên má nàng, máu rỉ ra ở khóe miệng.
"Ngươi dám đánh ta?" Đồ Sơn Uyển giận dữ, nhưng lại không dám xông lên, vẻ mặt vừa căm hận vừa sợ hãi.
"Đánh ngươi thì sao? Ta khuyên ngươi đừng có ăn nói lung tung. Bạch Y là thiên tài của Bạch thị gia tộc, lời nói của ngươi nếu truyền ra ngoài, gây ra tranh chấp giữa hai tộc, ngay cả Mẫu quân nghe thấy cũng không tha cho ngươi đâu."
Đồ Sơn Uyển mím môi, giận mà không thể nói thêm lời nào.
Cuối cùng, nàng hất tay Bạch Y ra, phẫn nộ rời khỏi động phủ.
Ta tò mò nhìn Bạch Y, nhận thấy hắn sau khi thức tỉnh huyết mạch quả thực đã có sự thay đổi lớn. Bạch Y nghiêm túc ngồi đó, thấy ta nhìn chằm chằm thì căng thẳng ho khan hai tiếng.
Ta nheo mắt, nhanh tay túm lấy tai hắn kéo lên.
"Hồ tiên tỷ tỷ!" Hắn than thở, dùng tay che tai, vẻ mặt đầy tội nghiệp, cứ thế nhe răng nhếch miệng cười nhìn ta.
Ta tức đến mức bật cười, dùng thêm chút sức, nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn giả vờ nữa không?”
Bạch Y không giả vờ nữa, lập tức ôm lấy tay ta, than thở: "Lần này đau thật đó, tỷ tỷ!"
Ta hừ lạnh rồi thả tay ra, hắn liền xun xoe lại gần, bắt đầu xoa bóp vai ta: "Lúc nãy ta quả thật có hơi mạnh tay, nhưng đó chẳng phải là vì muốn nhận được sự quan tâm của tỷ tỷ sao?"
Thấy ta không phản ứng, hắn lại nói: "Hồ tiên tỷ tỷ, tỷ thử nghĩ xem, ngàn người ngàn mặt, ta để tỷ tỷ thấy được mọi khía cạnh của ta, sau này dù ta có xuất hiện dưới hình dạng nào, tỷ tỷ cũng có thể nhận ra ta ngay lập tức, đúng không?”
Nhìn bộ dạng nịnh hót của hắn, ta chỉ muốn lắc đầu. Ai trả lại cho ta Bạch Y ngoan ngoãn, dễ thương ngày nào đây?
Bạch Y cẩn thận quan sát sắc mặt của ta, thấy ta im lặng, hắn lại bắt đầu hỏi: "Tỷ tỷ, bây giờ ta đã thức tỉnh rồi, vậy chúng ta khi nào thì động phòng đây?"
Ta không thể chịu nổi nữa, đứng phắt dậy, mặt nóng bừng bừng, hoàn toàn không giấu được sự xấu hổ.
Quá hoảng loạn, ta thậm chí không biết mình phải đi đường nào, cứng đờ bước nhanh về phòng.
"Không đáng yêu! Bạch Y này một chút cũng không còn đáng yêu nữa rồi!" Ta thầm nghĩ.
Trong khi đó, Phạm Vân Thiên cuối cùng cũng phải tán khí hải và quyết định tu luyện lại từ đầu. Điều này khiến ta có chút nhìn hắn bằng con mắt khác, ít nhất về phương diện tu luyện, hắn cũng có chút dũng khí.
Lần này, tốc độ tu luyện của Phạm Vân Thiên lại nhanh hơn nhiều, chỉ trong một tháng, hắn đã vượt qua Chí Chân Cảnh, tiến đến mức thức tỉnh huyết mạch.
Cảm nhận được nguy cơ, Bạch Y bắt đầu bám riết lấy ta, quyết không rời nửa bước.
"Hồ tiên tỷ tỷ, tỷ mở mắt nhìn ta đi, ta không tin tỷ lại vô tình như thế!"
Ta không phải là không muốn mở mắt, mà là không dám!
Chết tiệt, hắn cởi trần, để lộ cơ bụng rắn chắc, cứ lượn qua lượn lại trước mặt ta!
Kiếp trước, ta và Phạm Vân Thiên chỉ có duy nhất một lần bên nhau, mà ta thì hoàn toàn bị động chịu đựng, ngoài nỗi đau ra chẳng cảm nhận được điều gì khác.
Ta cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc sớm cùng Bạch Y động phòng, sớm sinh con để mọi chuyện yên bề, nhưng mỗi khi nghĩ đến thì lại xấu hổ mà lùi bước.
Bạch Y thở dài: "Nếu tỷ tỷ không ngại để người khác vượt lên trước, thì Bạch Y cũng không ép buộc."
Lòng ta chợt thắt lại, vội vàng kéo hắn lại. Sao có thể không ngại chứ?
Trọng sinh một đời, ta đã quyết định không để bất cứ ai đạt được mục đích.
Sinh con thì sao? Dù sao cũng đã từng sinh, còn sợ gì nữa?
Ta mở mắt, đúng lúc chạm phải ánh mắt gian tà như hồ ly của Bạch Y. Lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng.
"Tỷ tỷ nghĩ kỹ rồi chứ, lần này không trốn nữa à?" Hắn cười khẽ, ánh mắt đầy tinh quái.
Ta nuốt nước bọt, cảm thấy như hắn mới thực sự là hồ ly chứ không phải ta.