YÊU ĐƯƠNG VỚI THÁI TỬ GIA BẮC KINH - Chương 2:
Cập nhật lúc: 2024-09-19 03:44:26
Lượt xem: 13281
4
Có lẽ ánh mắt của tôi quá lộ liễu, Chu Đình đột nhiên ngước nhìn về phía tôi.
Tôi giật mình, lập tức thu mình lại trong góc ghế, không dám thở mạnh.
Tiêu rồi, tiêu rồi…Trước mặt anh ấy, tôi luôn thể hiện là một cô gái nhỏ bé, dịu dàng, đáng yêu như chú thỏ con.
Giờ mà bị anh ấy thấy tôi đang ở quán bar, vừa hút thuốc vừa uống rượu, chắc chắn anh sẽ "đá" tôi bay ngay tại chỗ.
Liếc qua cô bạn thân đang quẩy nhiệt tình trong sàn nhảy, tôi lặng lẽ cầm túi xách, chuẩn bị sẵn sàng trốn vào nhà vệ sinh.
Tốt nhất là trốn đi đã, mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Tôi nghĩ chắc nhóm Thái tử gia sẽ vào phòng VIP uống rượu. Đợi họ vào hết rồi, tôi sẽ tranh thủ chuồn đi.
Nhưng không ngờ, họ lại ngồi xuống ngay ở bàn lớn bên cạnh tôi.
Tiếng cười nói vang lên rôm rả, khiến không ít cô gái đẹp xung quanh liếc mắt nhìn.
Tôi thu mình trong góc tối, không dám nhúc nhích, chỉ dám lén nhìn qua khi phục vụ đưa rượu cho họ.
Trớ trêu thay, chỗ ngồi của Chu Đình lại đối diện ngay với bàn của tôi. Anh đang nghiêng đầu nghe cô gái bên cạnh nói chuyện, gương mặt nghiêng rõ nét và cuốn hút.
Tôi vội vàng thu mình lại, trong lòng gào thét: chết rồi…!
Giờ mà tôi đứng dậy, chắc chắn sẽ bị anh ấy nhìn thấy.
Khi tôi còn đang tìm cách thoát thân, tiếng trò chuyện từ bàn bên cạnh vang lên:
"Anh Đình, sao anh không uống rượu?"
"Không uống, các cậu uống là được rồi."
"Em biết mà, chị dâu không thích mùi rượu."
"Biết rồi còn hỏi?"
Chu Đình lười biếng dựa vào ghế, tay cầm điện thoại chơi, miệng cười nhạt:
"Các cậu cứ chơi đi, tôi gọi điện cho cô ấy."
"Ồ ô ô ô——"
Giữa những tiếng trêu chọc, tôi ngơ ngác.
Chị dâu nào chứ? Tôi chưa bao giờ phàn nàn với Chu Đình về mùi rượu mà?
Rõ ràng là Chu Đình đã có một "chim hoàng yến" khác.
Đúng là đồ tồi!
Khi tôi còn đang mải suy nghĩ, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên, âm thanh nổi bật giữa những bàn xung quanh.
Trời ơi, ai lại gọi cho tôi vào lúc này chứ!
Tôi thầm than trong lòng, vội vã lục túi, tắt ngay chuông điện thoại mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi nhìn vào màn hình hiển thị, tôi như bị sét đánh ngang tai.
5
Tại sao Chu Đình lại gọi cho tôi vào lúc này?
Tôi không thể nghe, cũng không dám nghe. Chỉ còn cách run rẩy chờ anh ấy tự cúp máy.
Giờ này thường là lúc tôi đang tắm, chắc Chu Đình sẽ hiểu.
Quả nhiên, anh không gọi lại nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, như vừa thoát khỏi tai nạn. Nhìn lén qua, thấy Chu Đình đang cúi đầu nhìn điện thoại, không rõ anh đang nghĩ gì.
Không kịp suy nghĩ nhiều, tôi tranh thủ cơ hội này đứng dậy rời đi, nhưng bất ngờ nghe thấy một giọng đàn ông xa lạ vang lên bên cạnh, đầy nhiệt tình:
"Em gái xinh đẹp, em uống say ngã rồi à? Để anh giúp em đứng dậy nhé."
Tôi vội vàng xua tay, hạ giọng từ chối:
"Không cần, tôi tự lo được."
Gã đàn ông tiếp tục lớn tiếng:
"Em ơi, một mình em không nổi đâu, mặt đỏ bừng rồi kìa."
Tôi đỏ mặt vì sợ chứ không phải say!
Tôi không thèm để ý đến tên đàn ông phiền phức này, chỉ mong hắn biến đi, không thì với cái giọng to như vậy, chắc chắn sẽ khiến Chu Đình chú ý.
Tôi lạnh lùng nhìn hắn:
"Không cần anh lo, làm ơn đi chỗ khác."
Gã đàn ông cười nham nhở:
"Này, chơi với anh có gì đâu, đừng giả vờ đoan trang thế."
Nói xong, hắn cúi xuống định kéo tôi dậy. Hành động thô lỗ của hắn đã thu hút ánh nhìn của nhiều người xung quanh.
Tôi càng lo lắng hơn.
Đúng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Chu Đình vang lên sau lưng gã:
"Cậu không nghe thấy cô ấy bảo cút đi à?"
Tôi cứng đờ người, rồi trong lòng tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Xong đời rồi, mọi chuyện rối tung lên hết rồi!
6
Khi Chu Đình trở nên lạnh lùng, áp lực từ anh ấy mạnh đến mức dường như trong bán kính ba cây số không còn sự sống.
Tên đàn ông phiền phức kia hậm hực gãi mũi, rồi lặng lẽ chuồn đi.
Hắn vừa đi, tôi liền biết là mình tiêu đời rồi.
Tôi vội vàng định giải thích điều gì đó, nhưng Chu Đình chỉ liếc nhìn tôi từ trên xuống, ánh mắt lạnh lùng, khó đoán.
Sau đó, anh nghiêng đầu nói một câu với bạn bè ở bàn bên cạnh, rằng có việc phải đi, rồi lập tức quay người rời khỏi quán bar.
Tôi hốt hoảng, không kịp nói lời nào với bạn mình, vội vàng đuổi theo anh ấy.
Khi lên xe, Chu Đình không thèm để ý đến tôi.
Tôi luống cuống thắt dây an toàn, vừa xong thì anh đã đạp mạnh chân ga, khiến tôi cảm thấy như bị giật ngược ra sau.
Tôi không dám nói gì, chỉ muốn cúi đầu nhận lỗi, thậm chí sẵn sàng hát bài Chinh phục để nịnh nọt anh ấy.
Tôi nên làm gì để xoa dịu "quả bom" này đây?
Nói rằng tôi vừa bị chiếm xác?
Hay bảo rằng tôi chỉ tình cờ đi ngang qua?
Liệu anh có tức giận đến mức đá tôi ra khỏi nhà luôn không?
Trong lúc tôi run rẩy sợ hãi, chiếc xe dừng lại, chúng tôi đã về đến nhà.
Chu Đình xuống xe, đi vòng qua đầu xe rồi tiến thẳng đến ghế phụ, nơi tôi đang lén lút định chuồn ra.
Anh bất ngờ bế thốc tôi lên vai.
Tôi lắp bắp:
"Chu... Chu Đình..."
Tư thế này khiến bụng tôi bị vai anh đè lên, hơi khó chịu, nên tôi khẽ vùng vẫy.
Kết quả là anh vỗ nhẹ vào lưng tôi, không quá mạnh cũng không quá nhẹ.
"Nếu còn nhiều sức thế, tối nay ở lại cùng anh thức đêm nhé."
Tôi: "..."
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, người cứng đờ lại, không dám động đậy trên vai anh nữa.
7
Có lúc tôi mệt đến mức chỉ muốn gọi cảnh sát.
Nếu không có sử sách ghi chép lại, tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng Kim tự tháp Ai Cập chính là do tôi xây dựng trong đêm nay.
Tôi ôm gối, thở dài thườn thượt và nhắn tin báo bình an cho hội bạn thân.
Chưa được bao lâu, có một người nằm xuống bên cạnh tôi, mang theo mùi nước và hương sữa tắm giống hệt như của tôi.
Theo thói quen, tôi xoay người định chui vào lòng anh ấy, nhưng ngay lập tức nhớ lại cảnh tượng ngượng ngùng ở quán bar.
Thế là tôi đơ ra, cứng ngắc, không biết nên di chuyển hay đứng yên.
Chỉ có ngón chân là bắt đầu hoạt động mạnh, cào vào không khí như thể đang cố giảm bớt căng thẳng.
" Hứa Vy, quay lại đây."
Giọng của Chu Đình vang lên sau lưng tôi, nghe không mặn mà gì cả.
"Ừm, được rồi..."
Tôi chầm chậm xoay người lại, ánh mắt đầy vẻ muốn nịnh nọt nhìn về phía Chu Đình.
Sợ rằng anh sẽ lấy dây thắt lưng nhúng cồn iod, vừa đánh vừa khử trùng.
Tôi nghĩ rằng sắc mặt của Chu Đình chắc chắn sẽ rất tệ, nhưng không ngờ anh lại nhìn tôi với một nụ cười mỉm đầy ẩn ý.
Đường nét trên cằm anh trông sắc sảo, khi liếc mắt nhìn tôi, anh như một con hồ ly đực, mang đầy sự quyến rũ và bí ẩn.
Anh nhẹ nhàng véo má tôi, rồi vươn tay kéo tôi vào lòng.
"Ngủ đi."
???
Không tính sổ với tôi sao?
Tôi không tin nổi, lén nhìn trộm Chu Đình.
"Nếu không ngủ được thì em cứ tiếp tục chủ động đi?"
Chu Đình nhắm mắt, chậm rãi nói.
Tôi lập tức thu ánh mắt lại, giả vờ làm xác chết.
Nhưng vì tò mò, tôi vẫn không thể kìm nén, cẩn thận hỏi:
"Chu Đình."
"Ừ?"
Anh hơi hé mắt, liếc nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tôi nhanh chóng thay đổi cách gọi:
"Anh yêu, chuyện ở quán bar, anh không giận sao?"
Chu Đình chỉ kéo tôi lại gần hơn trong vòng tay anh, rồi nói một câu đầy ẩn ý:
"Em nghĩ anh là thằng ngốc à?"