YÊU ĐƯƠNG VỚI THÁI TỬ GIA BẮC KINH - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-09-19 03:44:44
Lượt xem: 15602

8

 


Câu nói của Chu Đình suýt chút nữa làm CPU trong đầu tôi bốc khói.

 

Ý anh ấy là sao?

 

Chẳng lẽ anh ấy đã sớm biết tôi không phải loại con gái yếu đuối, hiền lành như bông hoa nhỏ?

 

Nhưng tại sao anh ấy lại không vạch trần tôi?

 

Phải chăng lời bạn tôi nói là thật, rằng mấy người giàu có như Chu Đình đều thích kiểu chim hoàng yến như vậy?

 

Vậy bây giờ tôi nên tiếp tục giả vờ hay không cần giả vờ nữa?

 

Ôi, kiếm tiền đã khó, ăn cứt còn khó hơn.

 

Cái vai diễn này rốt cuộc nên tiếp tục thế nào đây?

 

Trong mớ suy nghĩ rối bời ấy, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ.

 

Trong giấc mơ, tôi lại quay về khoảnh khắc gặp Chu Đình lần đầu tiên.

 

Đúng là một tình huống đầy máu chó kiểu Mary Sue.

 

Lúc đó tôi vẫn còn là sinh viên khốn khổ ở một trường đại học trọng điểm, phải làm thêm nhiều việc để kiếm học phí và sinh hoạt phí.

 

Tình cờ tôi may mắn trúng số, được làm gia sư cho một cậu bé trong khu biệt thự của giới nhà giàu.

 

Giữa giờ dạy, tôi khát nước, xin phép cậu bé rồi đi vào bếp rót nước.

 

Đi qua những bức tranh cổ trị giá hàng chục triệu, tôi không khỏi chảy nước miếng vì ghen tị.

 

Nếu bán được mấy bức tranh này, có thể thuê bao nhiêu người mẫu nam nhỉ?

 

Đang mơ mộng viển vông, tôi bất ngờ gặp Chu Đình.

 

Anh cầm một chiếc cốc, đứng lơ đãng ở đó với tư thế cực kỳ thoải mái, góc nghiêng đẹp đến mức không thể tin nổi, cứ như bước ra từ một bức tranh.

 

Nghe thấy tiếng bước chân của tôi, anh lười nhác ngước mắt nhìn.

 

"Em là gia sư của em trai tôi?"

 

Tôi vội vàng nuốt nước miếng đang trực trào ra, cuống quýt gật đầu.

 

"Vâng, thưa anh."

 

Anh chỉ khẽ ừ một tiếng rồi cúi mắt xuống, lạnh lùng vô cảm như một tảng băng.

 

Tôi lặng lẽ rót nước, không dám nói thêm gì nữa.

 

Sau khi dạy xong cho em trai anh, tôi chuẩn bị ra ngoài bắt xe về trường. Bất ngờ, một chiếc xe sang trọng dừng lại bên cạnh tôi.

 

Trong cơn bối rối, tôi nhìn thấy ánh mắt đen sâu thẳm của Chu Đình từ ghế lái.

 

"Cô giáo Hứa, để tôi đưa em về."

 

Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ấy, tôi như bị ma xui quỷ khiến mà đồng ý.

 

9

 


Kể từ sau đó, mỗi lần tôi đến dạy học, Chu Đình đều có mặt ở nhà, và sau đó lịch sự đưa tôi về trường.

 

Lâu dần, tôi bắt đầu nghĩ có phải Chu Đình có chút vấn đề không? Rảnh rỗi mà cứ đưa đón tôi hoài làm gì?

 

Dĩ nhiên, tôi hiểu rõ bản thân, nên tự nhiên loại bỏ ngay khả năng Thái tử gia này có tình cảm với mình.

 

Dù sao, biết thân biết phận là đức tính tốt đẹp nhất mà tôi luôn giữ gìn.

 

Cho đến ngày hôm đó, khi Chu Đình đưa tôi về ký túc xá, chúng tôi vô tình chạm trán với mấy tên đòi nợ.

 

Đó là những kẻ chủ nợ từ thời bố tôi còn sống, suốt ngày gào thét "cha mắc nợ, con phải trả".

 

Câu chuyện này mà đưa vào truyện tranh Hàn Quốc thì cũng phải kéo dài mấy trăm tập.

 

Mặc dù tôi khá vô tư, nhưng thực sự không muốn Chu Đình thấy tôi trong hoàn cảnh nhục nhã như vậy, nên tôi hậm hực bảo anh ấy đi trước.

 

Nhưng Chu Đình lại chỉ lạnh lùng liếc mấy tên du côn, khẽ nhếch cằm.

 

"Các người đến đòi nợ Hứa Vy à?"

 

"Mày là ai? Có trả được nợ cho cô ta không? Không trả được thì cút đi, không thì tao xử luôn cả mày!"

 

Tôi càng cuống, vội đẩy Chu Đình ra, nhưng anh ấy lại nắm chặt tay tôi.

 

Tay anh ấy lớn, lòng bàn tay ấm áp.

 

"Bao nhiêu? Tôi trả thay cô ấy."

 

Đêm đó, Chu Đình bình thản trả giúp tôi khoản nợ hơn chục triệu đồng.

 

Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, mấy tên du côn đã hài lòng bỏ đi.

 

Tôi nhìn Chu Đình với ánh mắt phức tạp.

 

"Cảm ơn anh, Chu tiên sinh."

 

Chu Đình buông tay tôi ra, chậm rãi nói:

 

"Hứa Vy, số tiền này em không cần trả lại. Tất nhiên tôi không giúp không. Tôi cần em làm bạn gái của tôi.

 

Mẹ tôi cứ hối thúc chuyện cưới xin mãi, có em thì bà ấy sẽ vui."

 

Câu nói này nghe kiểu gì cũng có chút ý tứ khác lạ. Môi tôi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

 

Nhưng dù nghèo, tôi cũng không muốn mất đi lòng tự trọng, nên nhất định đòi trả số tiền đó.

 

Chu Đình không nói gì, chỉ đưa cho tôi một bản hợp đồng cặp đôi.

 

Tôi mở ra xem.

 

【…Trong thời gian Hứa Vy trả nợ, không được tùy ý hủy bỏ quan hệ bạn trai bạn gái với Chu Đình, không được ảnh hưởng đến việc giao tiếp như một cặp đôi bình thường…】

 

Tôi không đọc thêm, lập tức cúi đầu ký tên. Và từ đó, tôi bắt đầu cuộc sống làm chim hoàng yến của mình.

 

Chu Đình nhận tiền trả nợ, nhưng mỗi tháng lại chuyển cho tôi một trăm triệu, gọi là tiền tiêu vặt.

 

Với tôi, điều này thực sự không đứng đắn chút nào.

 

Nhờ số tiền này, tôi từ khách hàng thường xuyên của chợ đầu mối trở thành một quý cô giàu có với tự do tài chính.

 

Cũng từ đó, tôi giấu đi những ý nghĩ linh tinh và tính cách hài hước của mình, ngoan ngoãn làm bạn gái "giả" của Thái tử gia Chu Đình.

 

Giúp anh ấy đối phó với cha mẹ thúc giục chuyện cưới xin, ngăn cản những cô nàng đỏng đảnh bên ngoài bám lấy anh ấy.

 

Không vượt quá giới hạn, biết điều, nghe lời.

 

Cứ thế, suốt năm năm.

 

Đôi khi tôi thậm chí còn tự lừa dối mình, rằng mình thực sự là bạn gái mà Chu Đình yêu.

 

10

 


Sau sự việc ở quán bar, mối quan hệ giữa tôi và Chu Đình không có gì thay đổi rõ rệt.

 

Nhưng tôi cảm nhận được rằng anh ấy dường như ngày càng "hư" hơn.

 

Trước đây anh ấy rất ít khi đưa tôi đến các quán bar hay câu lạc bộ đêm. Nhưng dạo này, chỉ cần có buổi tụ họp, anh ấy đều công khai dẫn tôi theo.

 

Bề ngoài thì vẫn lười biếng, bình thản, nhưng dưới bàn lại luôn nghịch ngợm tay tôi, vừa trêu chọc vừa thân mật.

 

Số lần thức khuya tăng lên theo cấp số nhân, khiến tôi suýt nữa định lên mạng mua một lố thuốc bổ thận.

 

Những hành động "không đứng đắn" này của Chu Đình khiến tôi bối rối vô cùng.

 

Anh ấy không phải sắp đính hôn rồi sao?

 

Sao vẫn dính lấy tôi suốt ngày thế này?

 

Chẳng lẽ vị hôn thê thật sự của anh ấy có thể nhẫn nhịn giỏi đến vậy?

 

Tôi ôm gối, vắt óc suy nghĩ mãi mà không hiểu nổi. Khi Chu Đình nằm xuống ôm lấy tôi, anh bất ngờ lên tiếng, giọng lười nhác:

 

"Vy Vy, tháng sau đi cùng anh ra đảo chơi nhé, Hạo Tử bọn họ cũng đi."

 

Tôi: "Hả??"

 

Chu Đình vuốt ve vành tai tôi:

 

"Sao, không muốn đi à?"

 

Tôi nhận ra trong giọng nói của anh có chút cảm xúc gì đó lạ lùng, tưởng anh đang giận, liền gấp gáp gật đầu.

 

"Muốn đi, muốn đi chứ, em lúc nào cũng có thời gian mà."

 

"Ừ, đi thì chơi cho vui là được."

 

Tôi cứ nghĩ đó chỉ là một kỳ nghỉ thông thường với đám con nhà giàu, nên cũng không để tâm nhiều.

 

Để làm anh vui, tôi còn hôn nhẹ Chu Đình trước khi mệt lả và chìm vào giấc ngủ.

 

Chỉ là trong giấc mơ, tôi cứ có cảm giác ai đó đang vuốt ve ngón tay mình, nhột nhột, khiến tôi khẽ rên lên một tiếng.

 

Rồi tôi lại chui vào ngực người bên cạnh, và ngay lập tức bị ôm chặt hơn.

 

11

 


Khi tôi còn đang chậm rãi sắp xếp hành lý để chuẩn bị đi nghỉ dưỡng trên đảo thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra.

 

Một hôm, trong lúc tôi đang ngồi đợi Chu Đình đến ăn trưa tại nhà hàng, một cô gái xách chiếc túi Hermès phiên bản giới hạn, trông cực kỳ kiêu ngạo, ngồi xuống đối diện tôi.

 

Tôi ngơ ngác, đang ngáp ngắn ngáp dài thì hoàn toàn tỉnh hẳn.

 

Chị này là ai? Có nhầm chỗ không vậy?

 

Cô ấy nhìn tôi một cách khinh bỉ, môi nhếch lên, hàng lông mi giả trông như sắp rơi ra.

 

"Chị là Hứa Vy đúng không? Tôi là vợ sắp cưới của Chu Đình, hôm nay tôi muốn nói chuyện với chị."

 

Tôi sững người.

 

Vợ sắp cưới của Chu Đình?

 

"Muốn nói chuyện gì với tôi?"

 

Cô ta cười khẩy.

 

"Rất đơn giản, rời khỏi Chu Đình. Chị muốn gì tôi cũng cho.

 

Chị có thể tự điền số vào tấm séc, nhà cửa thì cứ tự chọn. Chị chỉ cần biết điều mà rời đi, tôi sẽ không tính toán những chuyện trước đây."

 

Tôi đặt cái cốc trong tay xuống bàn một cái cạch, thở dài một cách đầy châm chọc.

 

Ai hiểu được lòng tôi lúc này đây, chị em ơi. Tôi đã đợi khoảnh khắc đầy kịch tính này lâu lắm rồi.

 

Quy trình nhận tiền đền bù tôi đã thuộc lòng đến mức có thể đọc ngược lại được, cuối cùng thì cũng gặp được vị "thần tài" này.

 

Thế là tôi lập tức nở nụ cười tươi tắn đầy nịnh nọt.

 

"Thật sự là cứ điền tuỳ ý và chọn tuỳ ý sao?"

 

"Hả?"

 

Cô ta bị bất ngờ trước sự thay đổi thái độ đột ngột của tôi, nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái cao ngạo, gật đầu không chút do dự.

 

"Đương nhiên."

 

Tôi vui mừng:

 

"Vậy thì tôi—"

 

"Em định làm gì vậy?"

 

Một giọng nói trầm lạnh lẽo vang lên từ bàn bên cạnh, khiến tôi cứng đờ người.

 

12

 


Tôi thật sự cạn lời.

 

Tại sao mỗi lần tôi làm điều gì mờ ám, Chu Đình đều có thể phát hiện ngay lập tức? Chính xác như thể anh ấy đã gắn GPS theo dõi tôi vậy.

 

Trong khoảnh khắc sinh tử, bản năng sinh tồn của tôi lập tức kích hoạt.

 

Tôi ngay lập tức thay đổi giọng điệu, quay sang nhìn người phụ nữ kia với vẻ kiên định đầy chính nghĩa:

 

"Dù chị có nói gì thì tôi cũng không dao động. Tôi thà chết chứ không rời xa Chu Đình.

 

Chị đừng tìm tôi nữa, tôi không phải loại con gái tham tiền như vậy.

 

Tôi yêu Chu Đình, anh ấy là thần của tôi!"

 

Người phụ nữ kia bị mấy lời không biết xấu hổ của tôi làm cho ngơ ngác.

 

Cứ như thể cô ấy đang bị kim chích vào mông, hoàn toàn kinh ngạc.

 

Ngay sau đó, tôi lập tức quay sang nhìn Chu Đình với ánh mắt ngoan ngoãn, nịnh nọt.

 

Nếu tôi có cái đuôi, chắc chắn tôi đã vẫy nó như cánh quạt trực thăng rồi.

 

Biểu hiện của kẻ xu nịnh trong tôi đã hiện rõ.

 

Chu Đình nhìn tôi, khẽ nhướng mày, nụ cười mỉm trên môi đầy ẩn ý, khiến tôi không thể đoán được anh đang vui hay giận.

 

Sau đó, anh nâng tay, nhẹ nhàng đặt lên cổ tôi, rồi trước mặt người phụ nữ kia, anh còn véo má tôi một cái.

 

Tiếp theo, anh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đã đứng hình kia.

 

"Cô Vương, chuyện cô là vợ sắp cưới của tôi, tôi có biết không?"

 

"Chu Đình, chẳng phải ba mẹ chúng ta đã bàn xong rồi sao?"

 

"Trong mơ à?"

 

Chu Đình bật cười chế giễu.

 

Ơ? Vậy việc đính hôn với người phụ nữ này là giả à?

 

Nhưng khi Chu Đình kéo tôi đứng lên và chuẩn bị rời đi, anh lại thản nhiên thả một câu:

 

"Nếu cô mong chờ lễ đính hôn của tôi đến thế, tháng sau tôi sẽ mời cô."

 

Tôi khẽ run rẩy hàng mi.

 

Hóa ra anh ấy thật sự có vợ sắp cưới, chỉ là… không phải người phụ nữ này.

Bình luận