ANH TRAI CHUỐC SAY TRÙM TRƯỜNG RỒI NÉM CHO TÔI - Chương 3:
Cập nhật lúc: 2024-09-18 10:33:03
Lượt xem: 6833
7
Việc anh tôi đón tôi sau giờ học dần trở thành thói quen.
Cho đến khi tôi vào tiểu học, anh ấy ngày nào cũng cùng tôi về nhà sau giờ học.
Dĩ nhiên, anh tan học muộn hơn tôi, nên hầu hết thời gian đều là tôi chờ anh.
Dần dần, tôi cũng quen với việc đó.
Cho đến một ngày.
Sau khi tan học, tôi ngồi đợi trong lớp cả tiếng đồng hồ, làm xong cả bài tập chuẩn bị cho ngày mai, nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc đâu.
Sắp đến mùa đông, trời mau tối hơn, và bây giờ trời đã gần như tối đen.
Tim tôi đập nhanh hơn, linh cảm có điều gì đó không ổn.
Mạnh Vân Xuyên hiện đang học lớp 9, khối tiểu học và trung học cách nhau khá xa.
Không nghĩ ngợi nhiều, tôi thu dọn sách vở rồi chạy đến lớp của anh ấy ở khu trung học. Trong lớp chỉ còn lác đác vài người, nhưng tôi liếc qua một lượt, vẫn không thấy Mạnh Vân Xuyên đâu.
Có vài người trong lớp nhận ra tôi, khi thấy tôi một mình chạy lên, họ tỏ vẻ ngạc nhiên.
Một người gãi đầu khó hiểu: "Mạnh Vân Xuyên tan học là đi ngay rồi mà, hôm nay thầy không giữ lại, còn cho về sớm hơn mọi khi hơn chục phút ấy chứ."
Nghe vậy, tôi sững sờ.
Về sớm hơn mọi khi?
Nhưng tôi cũng không hỏi thêm gì, quay đầu đi xuống.
Có lẽ anh ấy bận việc gì nên không đến đón tôi?
Giờ chắc anh đã về nhà rồi.
Nhưng thật bất ngờ, Mạnh Vân Xuyên về nhà sau tôi.
Mẹ tôi đang nấu cơm, thấy anh về muộn, tất nhiên là hỏi: "Con đi đâu vậy? Sao hôm nay không về cùng em gái?"
Nghe vậy, tôi quay sang nhìn.
Thấy thằng nhóc tóc ướt nhẹp dính trên trán, rõ ràng là trời đã vào cuối thu, vậy mà người cậu lại ướt đẫm mồ hôi, má hơi đỏ, trông như vừa chạy về nhà.
Thấy tôi an toàn ngồi trên sofa, anh thở phào nhẹ nhõm, giải thích: "Con có chút việc, định muộn một chút sẽ về cùng em gái."
Nghe xong, mẹ tôi không hỏi thêm gì nữa.
Tôi liếc nhìn anh thêm một lần, không biết có phải tôi nhìn nhầm không, nhưng sao khóe miệng anh ấy lại bị rách?
Đánh nhau à?
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua, tôi cũng không bận tâm lắm.
Mãi đến hôm sau khi đến trường.
Sau tiết học thứ hai, trong giờ ra chơi lớn, bạn cùng bàn của tôi sau khi đi vệ sinh về nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ: "Mạnh Nguyệt Khê, anh cậu có phải tên là Mạnh Vân Xuyên không?"
Tôi gật đầu, không phủ nhận: "Ừ, đúng rồi."
Mạnh Vân Xuyên thường đến đón tôi, không chỉ bạn cùng lớp anh biết, mà cả lớp tôi cũng đều biết.
Lúc đầu có người còn trêu chọc về mối quan hệ của tôi với anh ấy, nhưng sau khi biết chúng tôi là anh em ruột thì không ai bàn tán nữa.
Thấy tôi gật đầu, bạn cùng bàn im lặng một lúc, sau đó cẩn thận liếc nhìn xung quanh, rồi hạ giọng nói:
"Tớ nghe nói anh cậu kéo vài người lớn hơn bắt nạt bạn cùng lớp. Bây giờ phụ huynh của cậu nam sinh kia đã tìm đến trường đòi giải quyết, mọi chuyện ầm ĩ lên rồi. Tớ còn nghe nói cả bố mẹ cậu cũng đến trường nữa!"
Tôi giật mình đứng bật dậy: "Cái gì?"
8
Xung quanh có vài người quay sang nhìn tôi, tôi cố kiềm chế cảm xúc, hỏi: "Giờ họ đang ở đâu?"
"Trong văn phòng giáo vụ đấy."
Tôi không nghĩ ngợi nhiều, lập tức rời khỏi lớp, đi thẳng về phía văn phòng!
Khu vực dành cho giáo viên của cả trường cấp hai và cấp một đều nằm trong cùng một tòa nhà.
Văn phòng cũng không xa lắm, chỉ cần băng qua vườn hoa ở giữa là tới.
Khi tôi đến gần văn phòng, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng một người đàn ông trung niên bên trong, giọng đầy tức giận.
"Nhà các người dạy con kiểu gì mà tuổi còn nhỏ đã làm ra chuyện như vậy thế?!"
Tiếp theo là giọng mẹ tôi vang lên: "Tiểu Xuyên, rốt cuộc là sao hả con?"
"Con không có!"
Cánh cửa văn phòng hé mở một nửa.
Qua khe hở, tôi thấy Mạnh Vân Xuyên cúi đầu, tóc đen che khuất mắt, nhưng giọng nói chắc nịch.
Lời anh vừa dứt đã khiến người đàn ông kia tức giận.
Ông ta đưa ra một đoạn video từ camera giám sát, phát lên máy tính trong văn phòng.
Từ góc nhìn của tôi, trong video là cảnh Mạnh Vân Xuyên đứng cùng vài nam sinh cấp trên nhuộm tóc vàng, còn một cậu bạn học gầy yếu của anh co ro trong góc, trông rất sợ hãi.
Xem xong video, sắc mặt bố mẹ tôi bỗng chốc khó coi. Anh tôi thường hay thích làm màu, luôn cố tỏ ra mạnh mẽ.
Lần này, mẹ tôi đương nhiên nghĩ rằng anh ấy cố tình ra vẻ, nên mới làm chuyện này.
Bà thất vọng nói: "Tiểu Xuyên, xin lỗi bạn đi."
"Mẹ—"
Anh tôi mở to mắt, giận dữ: "Con đã nói là không phải con mà!"
Cậu bạn kia cũng có mặt ở đó.
Ánh mắt tôi lướt qua cậu bạn gầy yếu.
Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu ấy từng có mối quan hệ khá tốt với anh tôi, tên là Từ Diệp.
Thấy Mạnh Vân Xuyên không chịu nhận tội, mẹ Từ Diệp tức giận mắng: "Con trai tôi có làm gì chọc giận Mạnh Vân Xuyên nhà bà đâu, cần gì phải bắt nạt nó như vậy? Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ đã độc ác như thế rồi!"
Mẹ tôi mấp máy môi, như muốn bênh vực cho anh tôi, nhưng bằng chứng rành rành, bà không nói được gì, chỉ có thể nhắc lại: "Tiểu Xuyên, xin lỗi bạn đi, sau này đừng giao du với mấy người kia nữa."
Anh tôi không để ý, chỉ nhìn chằm chằm vào Từ Diệp, người vẫn giữ im lặng: "Từ Diệp, tại sao cậu lại làm như vậy?"
Cậu bạn gầy yếu run rẩy ngẩng đầu lên, ánh mắt lảng tránh: "Tôi không hiểu ý cậu nói gì, cậu không ưa tôi, nhưng tôi cũng không phải kẻ dễ bắt nạt."
"Mẹ kiếp!"
Nghe xong, anh tôi lập tức bùng nổ, đấm thẳng một cú—
Giữa bao ánh mắt nhìn chằm chằm, cậu bạn kia không tránh né.
Nhưng cú đấm của anh tôi không giáng xuống.
Anh ấy cúi đầu, nhìn bàn tay tôi đang giữ lại, gương mặt giận dữ bỗng ngây ra: "Em gái?"
Tôi nắm chặt tay anh: "Anh ơi, đừng làm bừa."
Mẹ tôi đứng một bên, sững sờ trước hành động của anh tôi, nhưng trong lòng lại càng tin vào chuyện này, không nhịn được mà trách mắng: "Tiểu Xuyên, bắt nạt bạn đã sai rồi, giờ con còn định đánh người nữa, những điều bố mẹ dạy con quăng đi đâu hết rồi?!"
Mắt anh tôi đỏ hoe.
Ngay cả bố tôi cũng cau mày, nói dứt khoát: "Tiểu Xuyên, xin lỗi bạn ngay."
Nói xong, bố mẹ tôi bắt đầu xin lỗi giáo viên và phụ huynh của Từ Diệp: "Xin lỗi, là lỗi của chúng tôi vì không dạy dỗ tốt con cái. Nhưng thằng bé còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, mong anh chị bỏ qua cho nó lần này…"
Chưa nói hết, tôi đã ngắt lời.
"Con tin anh không làm chuyện này!"
Lời tôi vừa dứt, vang vọng đầy kiên định.
Không chỉ bố mẹ và giáo viên sững sờ, mà cả người định bước ra khỏi văn phòng cũng dừng bước lại.