NỮ HIỆP DỪNG BƯỚC - Chương 5:
Cập nhật lúc: 2024-08-24 09:55:57
Lượt xem: 353
13
Lần đầu ta gặp Nguyên Tiểu Đao, ta vừa tròn mười bốn tuổi, vẫn còn là một công tử bột không hiểu chuyện đời.
Ta bị bọn người xấu bắt cóc, cùng ngồi trong đại sảnh với những tên cướp, giang hồ qua lại không ai dám can thiệp. Lúc đó, ta nghĩ mạng sống của mình có lẽ đã chấm dứt. Nhưng rồi Nguyên Tiểu Đao bước vào, trông nàng phong trần mệt mỏi, mặc một bộ y phục xanh đã cũ, trên lưng mang theo một thanh đao lớn.
Vừa vào cửa, ta đã nhận ra nàng, nàng chính là vị hôn thê của đại ca ta, Nguyên Tiểu Đao.
Ta không ngờ rằng chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy, ngọc bội đeo trên thắt lưng nàng, chính là tín vật truyền lại cho đại tẩu của Tiêu gia.
Từ nhỏ ta đã biết đến sự tồn tại của Nguyên Tiểu Đao. Đại ca ta luôn nhận được những món đồ kỳ quặc, kèm theo một bức thư viết loạn xạ và một bức tranh vừa đủ để nhìn.
"Đại ca, huynh thực sự muốn cưới một người giang hồ như vậy sao?" Ta nhìn bức tranh trên bàn, nói: "Nguyên Tiểu Đao trông cũng không tệ, đôi mắt này thật sáng. Nhưng nàng rốt cuộc vẫn là người giang hồ, nhìn chữ của sư phụ nàng thôi cũng đủ biết Nguyên Tiểu Đao chắc chẳng có chút văn tài nào."
Đại ca ta lại mỉm cười, sờ sợi dây đỏ buộc trên cổ tay, nói: "A Việt, ngươi còn nhỏ, không hiểu được rằng có một vị hôn thê tính cách thẳng thắn, phóng khoáng và minh bạch như Nguyên Tiểu Đao, ta thực sự rất may mắn."
Khi đó, ta không để tâm lắm, cho rằng đại ca đã nói quá lên. Ai ngờ, ta thực sự gặp được Nguyên Tiểu Đao. Nàng lặng lẽ lẻn vào phòng nơi ta bị giam giữ, định cứu ta ra ngoài.
Nguyên Tiểu Đao vốn là kẻ dày dạn kinh nghiệm giang hồ, vốn không nên phạm sai lầm. Nhưng vì phải mang theo một kẻ vướng víu như ta, đã khiến nàng bị liên lụy. Dù nàng đã giết được hai tên cướp bắt ta, nhưng lại không may trúng độc, đành phải cùng ta trở về nhà. Trên đường về, không ít lần nàng phát tác hàn độc, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Ban đêm chúng ta nghỉ lại trong một ngôi miếu đổ nát, Nguyên Tiểu Đao nhóm lửa, rải tro than trên mặt đất, quấn áo choàng ngủ trên đống tro.
"Sư đệ Tiêu Việt, ta giao đao này cho ngươi, đêm nay ngươi phải canh gác." Nguyên Tiểu Đao trao thanh đao nặng trịch cho ta, rồi lập tức thiếp đi.
Khi đó, giữa nơi hoang vu hẻo lánh, ta chỉ thấy tình cảnh thật nực cười. Đại ca ta, người có tính tình cao thượng, lại có một vị hôn thê không ngại ngủ dưới đất như vậy.
Nguyên Tiểu Đao đưa ta về Tiêu gia, vì hàn độc nên nàng cũng phải ở lại. Không hiểu sao, ta đã không viết thư báo cho đại ca về chuyện Nguyên Tiểu Đao ở Tiêu gia.
Sau khi tắm rửa xong, nàng thay bộ y phục cũ kỹ, dơ bẩn của mình ra. Nguyên Tiểu Đao mặc một chiếc váy xếp ly màu xanh nhạt, thêu hoa, búi tóc lưu vân, tai đeo đôi ngọc bích. Nàng đứng dưới ánh mặt trời, lười biếng ném những viên đá nhỏ trong tay, đánh cho cột gỗ trước mặt đầy những lỗ nhỏ
Từ xa nhìn lại, dáng nàng thướt tha, khiến ta không hiểu sao lại cảm thấy mặt nóng bừng. Lúc đó, ta đã đính hôn với Lâm Tĩnh Di.
Trước đây, ở kinh thành, khi nói chuyện với Lâm Tĩnh Di, ta luôn giữ một khoảng cách, nàng cũng chưa bao giờ gặp ta riêng.
Nguyên Tiểu Đao thì lại khác, nàng không câu nệ lễ nghi như những tiểu thư khuê các, nếu ta làm nàng không vui, nàng thường đạp ta ngã lăn ra đất.
Khi nàng không vừa mắt với ta, nàng sẽ ngồi trên mái nhà dùng đá ném ta, ném đến mức ta la hét khắp sân.
Ban đêm, chúng ta còn cùng nhau trèo tường ra ngoài chơi, Nguyên Tiểu Đao lại rất thích uống rượu hoa. Chuyện này đến tai phụ thân ta, ông tức giận mắng: "Thật chẳng ra thể thống gì! Nàng sau này sẽ là tẩu tẩu của ngươi, vậy mà ngươi lại suốt ngày lôi kéo nàng đi chơi bời. Đợi đại ca ngươi về, xem hắn có đánh gãy chân chó của ngươi không!"
"Kẻ nào thèm muốn nàng làm tẩu tẩu của ta!" Lúc đó, ta chẳng hiểu vì sao trong lòng lại thấy khó chịu.
Sau này, ta luôn nhắc đến việc mình có một vị hôn thê xuất thân cao quý, tài sắc vẹn toàn ở kinh thành với Nguyên Tiểu Đao. Nguyên Tiểu Đao nghe xong, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn ta, rồi lại cúi đầu tiếp tục lau chùi thanh đao của mình.
Về sau ta mới biết, lúc đó nàng có chút cảm tình với ta. Chỉ tiếc rằng thời điểm chúng ta gặp nhau quá không đúng. Nàng là vị hôn thê của đại ca ta, mà ta thì cũng đã có hôn ước từ trước.
Đêm Tiêu gia bị diệt môn, Nguyên Tiểu Đao đã dẫn ta đi đến Ký Châu. Cũng trong chuyến hành trình đó, ta mới hiểu thế nào là sống giang hồ.
Ăn bữa cơm gió, ngủ dưới bầu trời đầy sao, lao đao giữa gió bụi mịt mù. Gặp phải những kẻ giang hồ không nói lý lẽ, chỉ có thể dùng đao trong tay để dạy chúng biết đạo lý.
Ta có khuôn mặt trẻ con non nớt như búng được ra sữa luôn vậy nên bị người khác trêu ghẹo. Nguyên Tiểu Đao không nói một lời, bước đến dùng sống đao đập gãy tay kẻ đại hán kia, đánh rụng cả hàm răng của hắn.
Sau khi ra khỏi cửa, nàng nói: "Ở giang hồ, phải dựa vào nắm đấm cứng cỏi. Nếu khi đó ta không thể hiện sức mạnh, tối nay kẻ đó sẽ dám bò vào phòng ngươi mà làm nhục ngươi."
Trong những tháng ngày trên đường đến Ký Châu, ta đã thấy một Nguyên Tiểu Đao hoàn toàn khác. Nàng hiểu rõ thế sự, có lúc giảo hoạt, có lúc lại rất nhân từ. Nàng có thể ngủ dưới đất, nhưng cũng có thể ra hồ hái một đóa sen, rồi đặt cánh hoa vào túi hương để thêm chút hương thơm.
Nàng không bao giờ phàn nàn về cuộc sống gian khổ, chỉ kiên định tiến về phía trước.
Ban đêm, khi ta gặp ác mộng, tỉnh dậy thì thấy Nguyên Tiểu Đao đang ngồi bên cạnh canh cho ta. Nàng nằm xuống bên cạnh ta, nắm lấy tay ta nói: "Ngủ đi, ta sẽ trấn áp những cơn ác mộng cho ngươi."
Bàn tay của Nguyên Tiểu Đao có một lớp chai mỏng, ta chạm vào lớp chai ấy, và chìm vào giấc ngủ không mộng mị.
Cuộc phản bội ở Ký Châu đã hoàn toàn đập tan tinh thần của ta. Ta dìu Nguyên Tiểu Đao, từng bước từng bước rời khỏi cổng thành Ký Châu, cảm nhận được nước mắt nàng rơi trên cổ ta. Nguyên Tiểu Đao nói: Nếu có ngày gặp lại, ta nhất định sẽ tự tay giết hắn để rửa nhục cho ngươi.
Ta thầm nghĩ, Tề Trung Đức sẽ không sống lâu nữa. Hắn quá tham lam, tưởng rằng có thể chiếm được tài sản của Tiêu gia, nhưng không biết rằng “thiên hạ còn có người giỏi hơn kẻ mạnh”. Tiêu gia là đệ nhất phú hộ Giang Nam, có không ít kẻ dòm ngó, Tề Trung Đức chỉ là một tên hèn hạ mà thôi.
Sau khi rời khỏi Ký Châu, Nguyên Tiểu Đao giúp ta thay đổi diện mạo. Ban đêm, ta phải ngâm mình trong thùng nước một canh giờ để thay đổi khung xương. Lúc đó, ta đau nhức và ngứa ngáy, hầu như không thể chịu đựng nổi. Nguyên Tiểu Đao ngồi bên cạnh, tiện miệng kể cho ta nghe một vài câu chuyện giang hồ thú vị.
"Năm đó ta giải cứu một mỹ nhân xinh đẹp như hoa, nàng ấy tưởng ta là nam nhân, muốn gả cho ta," Nguyên Tiểu Đao nói toàn những lời bịa đặt để chọc ghẹo ta, "Ai ngờ khi ta nói mình là nữ nhân, nàng ấy vui mừng khôn xiết, bảo rằng vốn tưởng ta là nam, đành phải chấp nhận. Không ngờ ta lại là nữ! Mà nàng lại thích nữ nhân hơn."
Nguyên Tiểu Đao còn nói: "Những công tử quý tộc như ngươi, nếu rơi vào tay đệ tử phái Yên Như Môn, bọn họ sẽ nuôi ngươi bằng mồ hôi nước mắt của vài ba người, cuộc sống sẽ thật là vui sướng. Nhưng những ngày vui đó cũng không kéo dài, đợi đến khi ngươi bị vắt kiệt, mọi thứ cũng chấm dứt."
Nghe đến đây, ta ngẩn người, mặc dù ta là một công tử bột không biết sợ trời đất, nhưng chưa từng nghe những chuyện trái khoáy như vậy, liền đuổi theo hỏi: "Vắt kiệt? Mấy đệ tử đồng môn hầu hạ một nam nhân sao?"
"Đúng vậy." Nguyên Tiểu Đao trêu chọc ta, vuốt cằm ta rồi cười nói: "Ngươi có mong muốn không?"
Lúc đó, mặt ta nóng bừng, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh mà đáp: "Thế đã là gì, ta còn nghe nói các nữ nhân luyện đao, khi đến một mức độ nhất định, còn phải bắt nam nhân về để tiêu tán công lực nữa."
Nguyên Tiểu Đao trừng mắt ngạc nhiên: "Ngươi cũng biết điều đó sao?"
Ta không ngờ mình nói mò lại đúng, liền buột miệng nói: "Vậy sao chưa thấy ngươi bắt ta để tiêu tán công lực?"
Mặt Nguyên Tiểu Đao cũng đỏ lên, nàng tát một cái khiến ta lăn xuống nước: "Ngươi còn non lắm!"
Cũng từ đó, trong lòng ta dần nhận ra tình cảm đặc biệt của mình dành cho Nguyên Tiểu Đao. Ta thậm chí đã nghĩ, trong mơ cũng mong nàng bắt ta để tiêu tán công lực.
Sau khi thay đổi diện mạo và ẩn danh đến Biện Châu, ta và Tiểu Đao giả làm đôi phu thê và ở lại đó.
Ta đến quan học để học hành, liên lạc với đường dây bí mật của Tiêu gia, rồi tìm cách liên lạc với đại ca. Đại ca bảo ta ẩn nhẫn chờ thời, việc báo thù cho Tiêu gia đã có người lo liệu. Đại ca còn sống, thì hy vọng báo thù cho Tiêu gia vẫn còn.
Trong thư, đại ca nhắc đến Nguyên Tiểu Đao, hỏi nàng thế nào rồi. Ta cầm bút, nhưng nửa ngày vẫn không viết được hồi âm. Ngoài cửa vang lên tiếng đùa giỡn, ta bước ra xem, thấy Tiểu Đao đang cùng một nhóm trẻ con chơi đá cầu.
Nàng di chuyển nhanh nhẹn, quả cầu mây bay lên bay xuống theo nhịp chân của nàng, khiến bọn trẻ reo hò không ngớt.
Mới ở Biện Châu được ba tháng, nhưng khi đi trên đường, luôn có người dúi vào tay ta những thứ lặt vặt. Nào là rau củ, trái cây, thậm chí là miếng lót giày.
Nguyên Tiểu Đao đã giúp đỡ không biết bao nhiêu người già trẻ cô độc, kết duyên lành không ít. Nàng cũng có lúc giả vờ ra dáng thục nữ, đến quan học thăm ta. Khi Nguyên Tiểu Đao giả làm thục nữ, thật sự rất giống.
Nàng mặc một bộ y phục màu hồng nhạt, đứng trước cổng quan học, nở nụ cười e lệ với những người đồng học qua lại, khiến không ít người trêu chọc.
Nguyên Tiểu Đao luyện đao không ngơi nghỉ, luyện được một vóc dáng đẹp đẽ. Nàng có dung mạo tươi sáng, hào phóng, tính cách sảng khoái, dáng người thướt tha, thực sự rất dễ mến.
Ta ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại âm thầm tự hào, cố tình trước mặt nhiều người bước tới nắm lấy tay nàng. Nguyên Tiểu Đao sau lưng nhéo ta, trách ta luôn bắt nàng mang đồ đến quan học.
Nàng nào biết, ta muốn những chuyện này truyền đến tai đại ca, để đại ca từ bỏ hy vọng.
Nàng giúp đỡ người khác thì siêng năng vô cùng, nhưng đến khi giúp ta thì lười biếng hết mực, ở nhà đến ăn nho nàng cũng muốn ta đút tận miệng.
Đại ca ta viết thư lại, chỉ hỏi ta một câu: "A Việt, nếu Tiểu Đao có tình cảm với ngươi, ta tự nhiên sẽ chúc phúc cho hai người. Nhưng nếu ngươi lừa dối và phụ bạc nàng, ta quyết không tha cho ngươi."
Ta biết, đây là đại ca đang nhường bước cho ta. Ta thực sự cảm thấy có lỗi với đại ca, nhưng ta thật lòng thích Nguyên Tiểu Đao.
Đêm giao thừa, ta để mặc Nguyên Tiểu Đao uống rượu. Nàng uống quá chén rồi múa đao trong sân, oai phong lẫm liệt, vừa đáng yêu lại vừa ngây thơ. Nguyên Tiểu Đao lao vào lòng ta, nhéo má ta, rồi bất ngờ cắn một cái lên mặt ta.
"Sư đệ Tiêu Việt, thêm một năm nữa rồi. Chúc ngươi tương lai cất cánh bay cao, vạn sự thuận lợi."
Chưa kịp để ta đáp lại, nàng đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Ta ôm nàng, ngước nhìn những chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời, hy vọng thời gian sẽ dừng lại ở khoảnh khắc này. Trong lòng ta nói, Tiểu Đao, đợi khi mọi chuyện kết thúc, ta nhất định sẽ bày tỏ tâm ý với nàng.
Nhưng ta đã không chờ được đến lúc đó. Khi vào thành để tham gia kỳ thi, ta gặp lại đại ca. Đại ca trò chuyện với ta xong về việc báo thù, lại nhắc đến Tiểu Đao.
"A Việt, nàng không có tình cảm nam nữ với ngươi." Đại ca nhìn ta nói, "Trước đây ngươi viết trong thư, đã lừa dối ta."
Ta giận dữ chất vấn: "Bốn năm qua ta cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau! Sao huynh có thể nói nàng không có tình cảm nam nữ với ta!"
Đại ca bình thản đáp: "A Việt, ta đã cho ngươi cơ hội."
Ta rời đi trong tâm trạng chán nản, ta biết, đại ca là người hành động có tính toán, mọi việc đều được suy xét kỹ lưỡng.Một khi đại ca đã nhận định Nguyên Tiểu Đao, không ai có thể tranh giành với huynh ấy, nhưng ta vẫn muốn cố gắng thêm một lần nữa.
Ta đến tìm Lâm Tĩnh Di, thẳng thắn nói rõ tình cảm của mình dành cho Nguyên Tiểu Đao, hy vọng sau khi Tiêu gia được phục hồi danh dự, chúng ta sẽ hủy hôn.
Nàng không đồng ý, nàng lý trí nói với ta: "Tiêu Việt, ngươi đã bao giờ nghĩ rằng, nếu ngươi vẫn là công tử cao cao tại thượng của Tiêu gia, ngươi có thể có bất kỳ liên hệ gì với một đao khách giang hồ như Nguyên cô nương không? Nguyên cô nương tất nhiên có nhiều ưu điểm, nhưng liệu nàng có thể cùng ngươi sống một đời luận đàm kinh điển, ngâm thơ đối chữ được không?"
"Lâm Tĩnh Di, lời này của nàng sai rồi." Ta dứt khoát nói, "Bất kể ta là Tiêu Việt hay là Việt Ẩn, Nguyên Tiểu Đao vẫn là cô nương mà ta đặt trong lòng mà trân quý. Thân phận và môn đệ, chưa bao giờ là vấn đề."
Lâm Tĩnh Di chỉ nhẹ thở dài: "Đáng tiếc, các ngươi đã bỏ lỡ nhau rồi. Nguyên cô nương từng nói với ta rằng nàng đã từng thích ngươi. Tiêu Việt, ta là con gái của Quốc công, từ nhỏ đã định thân với ngươi. Ta đối với ngươi, thật sự có vài phần tình cảm. Nhưng ta càng xem trọng tương lai của ngươi hơn. Việc từ hôn, ta sẽ không đồng ý. Điều ngươi mong cầu, nhất định sẽ không thành hiện thực. Chỉ là bây giờ ngươi bị chấp niệm che mờ tâm trí, không chịu thừa nhận mà thôi."
Sau này, ta buộc phải thừa nhận rằng những lời của Lâm Tĩnh Di là đúng.
Thái tử bị dồn ép đến mức phải phản loạn, ta bị giam giữ trong cung, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc. Nguyên Tiểu Đao xông vào cung, cứu ta ra. Nàng toàn thân đẫm máu, khi thấy ta liền thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên Tiểu Đao giấu ta ở nơi an toàn, rồi một mình cầm đao lao thẳng vào Minh Đức điện nơi Thái tử đang ở. Nghe nói, ngày hôm đó, nàng như một sát thần giáng thế, khiến quân phản loạn kinh hãi.
Thái tử bị bắt, công lao to lớn này, Nguyên Tiểu Đao đã nhường lại cho ta. Cô cô của ta được thả khỏi lãnh cung, nàng đã bị giam giữ bốn năm, dung mạo vẫn như xưa, nhưng đôi mắt đã trở nên lạnh lùng, tĩnh lặng.
Nàng rơi lệ nói với ta: "A Việt! Đế vương vô tình, năm xưa ta cố chấp muốn vào cung, không hiểu được bốn chữ này mà phụ thân ngươi đã nói. Nhưng giờ ta đã hiểu rồi, Tiêu gia chúng ta chẳng qua chỉ là một quân cờ để hoàng đế đối phó với hoàng hậu và Tôn gia!"
Ta rời khỏi hoàng cung, toàn thân lạnh lẽo. Đại ca đứng đợi bên ngoài hỏi ta: "Ngươi đã cảm thấy lạnh lẽo rồi sao?"
Ta mơ màng trở về nhà, Tiểu Đao đã tỉnh dậy. Nàng luôn là ngọn đèn sáng chỉ đường cho ta vào những lúc ta đau khổ nhất. Nhưng ta biết, nàng sẽ không ở lại.
Nguyên Tiểu Đao nói lời từ biệt với ta, nhưng không từ biệt với đại ca. Có những lời, nàng không cần phải nói, ta đã hiểu.
Đại ca ở lại kinh thành một năm, dạy ta cách làm quan, làm thần tử, làm thuộc hạ. Rồi trong một đêm mưa, huynh ấy rời khỏi kinh thành, ta biết huynh ấy đi tìm Nguyên Tiểu Đao. Ta ngồi trong sân, lắng nghe tiếng mưa cả đêm, chỉ cảm thấy cô đơn.
Lúc nhỏ, ta luôn ngưỡng mộ đại ca có thể đọc sách, nhập quan, trở thành một tài tử được mọi người ngưỡng mộ.
Khi đó, đại ca xoa đầu ta nói: "A Việt, đại ca cảm thấy may mắn vì ngươi chưa hiểu được nỗi cô đơn trên con đường này."
Bây giờ, ta đã hiểu rồi.
Ta, kẻ phóng đãng vô lo, giờ đứng nơi triều đình, còn đại ca ta, người danh sĩ như vậy, đã vĩnh viễn rời khỏi kinh thành. Số phận trớ trêu luôn làm người ta phải cười chua xót.
Nguyên Tiểu Đao, nhớ quay về gặp ta. Ta sợ đợi quá lâu, sẽ quên mất lý do ban đầu mà ta muốn làm quan.