TA THAY ĐẠI TỶ GẢ CHO MỘT NGƯỜI SẮP CHẾT - Chương 2:

Cập nhật lúc: 2024-09-15 18:02:56
Lượt xem: 6925

04

 

Ngày sau ư?



 

Với một kẻ như ta, chỉ như kiếp phù du trôi dạt, nào có tương lai nào để mong đợi.

 

Ta run rẩy đưa tay ôm lấy chàng từ phía sau, từ từ áp sát vào lưng chàng.



 

"Người già thường nói, ho nhiều phần lớn là do nhiễm lạnh. Ta từ nhỏ đã có thân nhiệt cao, cứ ngủ thế này đi, có lẽ chàng sẽ thấy dễ chịu hơn chút."

 

Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, từng giọt tí tách rơi trên mái ngói.



 

Đêm càng thêm lạnh.

 

Trong phòng tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng nến đỏ cháy "tí tách".

 


Ban đầu, chàng tựa như một khối băng, vừa lạnh vừa cứng.

 


Nhưng dần dần, cơ thể chàng ấm lên, hơi thở cũng trở nên đều đặn hơn.

 

Khi trời gần sáng, ta rơi vào một giấc ngủ sâu.

Lúc tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.

 

Ngoài sân, vang lên tiếng nói chuyện khe khẽ:

 

"Sao giờ này vẫn chưa dậy? Hay để lão nô vào xem thử?"

 

An quốc hầu phu nhân nói: "Ngọc Anh hiếm khi có được một giấc ngủ ngon, đừng đánh thức nó."

 

" Kỷ gia lần này thật quá đáng, không biết từ đâu tìm được một cô con gái thì thôi, đến cả của hồi môn cũng quá đỗi bần hàn."

 

An Quốc Hầu phu nhân im lặng một lúc: "Chắc nàng ở phủ cũng không được coi trọng, đã chịu không ít khổ cực. Ngươi đi dặn dò xuống dưới, từ nay về sau không được làm khó tân phu nhân."

 

Hầu phủ giờ đã suy tàn, toàn bộ người hầu kẻ hạ cộng lại cũng chỉ có tám người.

 

Dù là vậy, sau khi ta dâng trà, bà ấy vẫn dặn dò nhà bếp nấu thêm một bát yến sào, để bồi bổ cho ta.

 

Khi thấy những vết sẹo trên tay ta, đôi mắt bà ấy đỏ hoe.

 


Ngay lập tức, bà ấy sai quản gia đến Hồi Xuân Đường mua loại ngọc dung cao đắt tiền, để xem liệu có thể làm mờ đi vài vết sẹo.

 

"Thưa mẫu thân, không cần đâu, thật không đáng."

 

"Con gọi ta một tiếng mẫu thân, tức là con cũng là con của ta, sao lại không đáng? Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, con người mới là điều quan trọng nhất."

 

Phu quân ta, đắp chăn dày, nhìn ta với nụ cười nhẹ.

 


"Nghe theo lời mẫu thân đi, bà vốn thích tiêu tiền mua sắm lắm mà."

 

An Quốc Hầu phu nhân lườm chàng một cái: "Thằng con vô tâm này, dám đem mẫu thân ra trêu để lấy lòng thê tử."

 

Ta từng nghĩ, một gia đình sa sút, ngày ngày bị người khác coi thường và bàn tán, không khí trong Hầu phủ chắc hẳn phải rất nặng nề và nhạy cảm.

 

Nhưng ta không thể ngờ rằng, An Quốc Hầu phu nhân lại phóng khoáng đến vậy, còn phu quân thì lại hiền lành, tốt bụng.

 

Phải chăng ông trời đột nhiên ban cho ta chút may mắn?

 

Liên tiếp ba ngày tuyết rơi, trời lạnh thấu xương.

Phu quân thân thể yếu đuối, không chịu được lạnh, mà cũng không chịu được quá nóng.

Nếu ngủ trên giường ấm quá, ngày hôm sau chàng không chỉ ho mà còn bị chảy máu mũi không ngừng.

 

Mỗi năm vào mùa đông, chàng đều đặc biệt khó chịu.

 

Giường lạnh ngắt vào ban đêm, ta nằm từ phía sau ôm chàng ngủ, và chúng ta cùng nhau từ từ ấm lên.

 

Thế là, ban đêm chàng có thể ngủ yên ổn được nửa thời gian, sắc mặt trông cũng khá hơn đôi chút.

 

Chẳng bao lâu sau, ngày về nhà mẫu thân đẻ đã đến.



 

Tuyết dày khiến đường đi khó khăn, phu quân không thể ra ngoài, nhưng ta vẫn phải trở về.

 

An Quốc Hầu phu nhân đã lo liệu chu toàn mọi thứ, khi ta chuẩn bị xuất môn, phu quân cài lên mái tóc ta một cây trâm thanh điểu sáu đuôi làm từ ngọc Hòa Điền.

 

"Khụ khụ khụ… Thanh điểu là loài chim kết duyên. Cây trâm này là vật mà hoàng thượng đã ban cho cô mẫu ta khi bà được sủng ái... Hôm nay nàng mang để tăng thêm chút thể diện."

 

Khi ta trở về Kỷ gia, ánh mắt của đại tỷ dán chặt vào cây trâm, đỏ rực vì ghen tỵ.



 

Cây trâm này là đồ chế tác từ trong cung, độc nhất vô nhị, cực kỳ quý giá.



 

Nàng ta tuyệt đối không thể chạm tay vào nó.

 

"Đừng tưởng rằng đội một cây trâm mà có thể trở thành phượng hoàng, gà rừng thì mãi mãi chỉ là gà rừng, không bao giờ hóa thành phượng hoàng được."

 

"Nghe nói ba ngày nay các ngươi vẫn chưa động phòng, xem ra thế tử cũng chẳng thích ngươi đâu." Nàng ta nở một nụ cười đầy ác ý, lời nói sắc bén đến đáng sợ. "Ngươi nghĩ xem, nếu cây trâm này bị vỡ, thế tử có tức giận không?"

 

Vừa dứt lời, nàng ta thẳng tay giật lấy cây trâm trên đầu ta, hung hăng ném xuống đất.



 

Phần đuôi của cây trâm vốn mỏng manh như cánh ve, làm sao chịu nổi lực như vậy, lập tức gãy mất một đuôi.

 

Ta cúi xuống nhặt, đằng sau vang lên tiếng ho khan quen thuộc.

 

Quay đầu lại, phu quân đang đứng ở cuối hành lang.

 

Đại tỷ giả vờ không biết, dịu dàng cất giọng: 

 

"Muội muội, cho dù muội giận thế tử không cùng muội động phòng, cũng không nên trút giận lên cây trâm quý giá này. Giờ trâm đã gãy, biết làm sao đây?"

 

05

 

Gió mạnh, tuyết lớn, lớp tuyết mỏng dưới hành lang chưa kịp quét đi.



 

Phu quân bước đi trên nền tuyết, để lại những dấu chân mờ nhạt.

 

Chàng đưa tay đỡ ta đứng dậy. Ánh mắt của đại tỷ thoáng qua tia ghen tị, nàng ta giả vờ cười nói:



 

"Thế tử đến từ khi nào? Xin thế tử đừng trách muội muội, nàng từ nhỏ thiếu sự dạy dỗ, nên tính tình có chút nóng nảy."

 

Trước đây trong phủ, ta luôn phải sống dựa vào nàng ta mà chịu đựng. Giờ đã xuất giá, chẳng lẽ vẫn phải để nàng ta lăng nhục sao?

 

Ý nghĩ trong ta xoay chuyển, khuôn mặt lạnh lùng, ta thản nhiên nói:

 


"Đúng vậy, trâm là do ta tự tay ném, ta thực sự có oán giận trong lòng. Dù sao ta với thế tử vẫn chưa động phòng, hôn sự này vẫn còn có thể thay đổi."

 

"Chi bằng để đại tỷ gả cho thế tử."

 

Sắc mặt của nàng ta lập tức biến đổi.

 

Nàng ta từng đe dọa sẽ đưa ta vào kỹ viện, điều này chỉ làm lộ ra nỗi sợ hãi sâu kín trong lòng nàng ta.

 

Hãy cùng đánh cược xem, ai trong chúng ta mới thực sự sợ hãi hơn.

 

Phu quân nhíu mày nhìn ta một cái. Chàng luôn thông minh, nhanh chóng hiểu được ý đồ của ta, liền phụ họa:

 


"Lúc hai nhà đính hôn, Hầu phủ chưa biết Kỷ gia còn có một vị nhị tiểu thư. Nói cho đúng, hôn sự này lẽ ra phải là giữa ta và đại tiểu thư mới phải."

 

"Giờ sửa lại cũng còn kịp."

 

Giữa trời tuyết rơi dày, trên trán đại tỷ đã lấm tấm mồ hôi. Nàng ta siết chặt chiếc khăn tay, cười gượng gạo:



 

"Thế tử đừng đùa nữa, ngài và muội muội đã bái đường, sao có thể dễ dàng thay đổi được."

 

"Nhưng muội muội của ngươi đã làm gãy chiếc trâm mà ta tặng."

 

Đại tỷ buộc phải nói:



 

"Thực ra… là ta không cẩn thận làm gãy."

 

"Ồ..." Phu quân kéo dài giọng, liếc nhìn nàng ta, "Nếu vậy, Kỷ đại tiểu thư phải xin lỗi phu nhân của ta."

 

Đại tỷ trừng mắt, khóe miệng co giật vì phẫn nộ.

 

Bắt nàng ta phải cúi đầu trước một kẻ mà nàng ta luôn khinh thường như ta, còn khó chịu hơn cả việc bị bẻ gãy cánh tay.

 

Ngay lúc đó, phụ thân ta, từ lúc ta về nhà đã ở trong thư phòng, vội vã chạy ra, trách mắng ta:



 

"Không hiểu chuyện, đại tỷ vốn dĩ tính tình trẻ con, sao con không nhường nhịn chút?"

 

Rồi ông ta cau có, hạ lệnh đuổi khách:



 

"Gió lớn tuyết dày, thế tử nên về sớm, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Kỷ gia không gánh nổi đâu."

 

Gió rét buốt, phu quân ho không ngừng, nhưng giọng nói của chàng vẫn giữ sự điềm đạm:



 

"Thưa Kỷ đại nhân, chiếc trâm được hoàng thượng ban tặng mà chỉ xem nhẹ như vậy, e rằng người ngoài sẽ nói ngài dạy con không đúng cách."

 

Sắc mặt phụ thân ta trở nên u ám, râu mép run rẩy vì giận.

 

Đạu tỷ biết rằng chuyện này không thể xoay chuyển được nữa, đành phải khuỵu gối xuống, nghiến răng nghiến lợi:



 

"Muội muội, thật xin lỗi."

 

Ta thở phào nhẹ nhõm:



 

"Thôi được, chỉ cần đại tỷ sửa lại cây trâm cho nguyên vẹn rồi trả lại cho ta là được, dù sao đây cũng là vật hoàng thượng ban."

 

Đại tỷ hoảng hốt:



 

"Làm sao mà sửa lại được chứ?"

 

 

 

06

 

Trên đời vốn dĩ khó tìm được hai miếng ngọc hoàn toàn giống nhau, mà đã gãy rồi thì càng không thể hàn gắn lại được.

 

Phụ thân và đại tỷ tức đến nghiến răng, nhưng cuối cùng cũng đành bồi thường cho ta hai trăm lượng bạc, để ta tự tìm cách giải quyết chuyện cây trâm.

 

Trên đường về, phu quân, người trước đó luôn căng thẳng, giờ đã thả lỏng, nhưng lại ho dữ dội không dứt.

 


Vừa giúp chàng dễ thở, ta vừa trách móc:



 

"Chàng thật là! Thân thể yếu ớt như vậy, tại sao còn ra ngoài trong trời tuyết?"

 

Chàng nhìn ta cười, trong mắt như có những vì sao lấp lánh:

 


"Phải đến để chống lưng cho phu nhân của ta chứ."

 

"Chỉ tại ta quá yếu, nếu không đã để nàng chỉ tay vào mặt đại tỷ mình mà mắng thẳng rồi."

 

Mắt ta nóng lên:

 


"Chàng tin tưởng và bảo vệ ta, điều đó khiến ta hạnh phúc hơn bất cứ quyền thế nào."

 

Khi trở về Hầu phủ, ta đưa tờ ngân phiếu cho An Quốc Hầu phu nhân.

 


Bà ấy đẩy lại cho ta:

 


"Con đưa cho ta làm gì? Đây là tiền riêng của con, hãy giữ lấy mà mua sắm ăn uống."

 

Ta cảm thấy có lỗi:

 


"Là do con không bảo vệ được cây trâm."

 

 An Quốc Hầu phu nhân cười ha hả:

 


"Năm xưa khi cô mẫu của con An phi được sủng ái, không biết đã mang về bao nhiêu thứ như vậy. Vì là đồ trong cung, chỉ để ngắm chứ chẳng đổi được tiền."

 

"Bởi thế, lần sau khi về Kỷ gia, con hãy đeo nhiều thứ một chút. Nếu đại tỷ của con lỡ tay làm gãy vài món, thì lại có cớ để đòi thêm tiền."

 

Hả? Còn có thể như vậy sao?

 

Về sau, ta quả thực mặc đồ trang sức vàng ngọc lộng lẫy mỗi lần về Kỷ gia, cố tình phô trương trước mặt đại tỷ. Nàng ta ghen tị đến mức mắt như tóe lửa, nhưng không dám tùy tiện đập phá nữa.

 

Ôi, gan nàng ta cũng quá nhỏ, khiến ta bỏ lỡ một cơ hội kiếm tiền tốt.

 

 An Quốc Hầu phu nhân khoáng đạt và thẳng thắn, khác hẳn với các tiểu thư thế gia thông thường.

 

Cũng phải sống lâu trong phủ, ta mới biết được, bà vốn xuất thân từ gia đình thương nhân. Năm xưa, khi Hầu đại nhân đang chiến đấu, ông đã bị thương nặng gần như không qua khỏi, chính bà đã cứu mạng ông.

 

Hai người nhờ vậy mà kết thành ohu thê, và từ đó Hầu đại nhân chưa bao giờ nạp thiếp, đối với bà luôn hết mực yêu thương.

 

Hầu gia giờ đã suy tàn, nên việc xã giao cũng ít đi.

 


Thỉnh thoảng các gia đình quyền quý trong phố mở tiệc, nhưng cũng chẳng gửi thiệp mời cho Hầu phủ.

 

Ngày nọ, khi ta và An Quốc Hầu phu nhân đi ra từ cửa hông, tình cờ nghe thấy quản gia dẫn theo một tiểu tư mang thiệp mời đến cho viện bên cạnh.



 

Nha hoàn còn trẻ, không hiểu chuyện, tò mò hỏi:



 

"An Quốc Hầu phủ và Quốc Công phủ chỉ cách nhau một bức tường, sao không gửi thiệp mời cho Hầu phủ?"

 

Gió lạnh mang theo giọng nói khinh bỉ của quản gia:

 


"An Quốc Hầu sống chết không rõ, thế tử của An Quốc Hầu thì ốm yếu, không biết sẽ chết vào ngày nào, đời này e rằng không có tiền đồ gì cả. Mấy năm nữa, An Quốc Hầu phủ có còn tồn tại hay không cũng chưa chắc, chẳng đáng để kết giao."

 

An Quốc Hầu phu nhân vô cùng tức giận.

 

An Quốc Hầu phu nhân xông ra khỏi cửa, nhảy lên và tát mạnh vào mặt tên quản gia.

 

"Ta sẽ xé nát cái miệng của ngươi! Con trai ta nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!"

 

Quản gia sợ hãi đến mức liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.

 


Nếu thực sự truy cứu, dù có đánh chết hắn thì chủ nhà của hắn cũng chẳng thể biện hộ gì.

 

 An Quốc Hầu phu nhân mắt đỏ hoe, quát lớn:



 

"Cút!"

 

Bà ấy không còn tâm trạng để ra ngoài nữa, vẻ mặt trông đầy u sầu.

 

"Ngọc Anh có trí nhớ siêu phàm, năm mười ba tuổi đã đỗ cử nhân, trở thành người trẻ tuổi nhất của triều đại này đạt được danh hiệu đó. Đáng tiếc là sức khỏe không tốt, sáu năm trước đi thi Hội, chỉ thi một buổi đã thổ huyết và ngất xỉu."

 

"Nó từ nhỏ đã ôm chí nguyện vì nước vì dân, nhưng là do ta làm nương mà không làm tròn trách nhiệm, năm xưa không bảo vệ được nó."

 

Phu quân ta mê đọc sách, ngày nào cũng không rời sách vở.

 


Chàng luôn quan tâm đến triều đình và cuộc sống của dân chúng.

 


Chỉ cần sức khỏe cho phép, chàng liền cầm bút viết văn.

 

Những lúc ấy, toàn thân chàng như tỏa sáng rực rỡ.

 

Đỗ cử nhân là từ trong hàng trăm tú tài, chỉ chọn ra ba người. Thế nên mới có câu "Cử nhân là vàng, Tiến sĩ là bạc."

 


Điều đó cho thấy sự quý giá của danh hiệu cử nhân.

 

Một khi đã đỗ cử nhân, đó chính là tấm vé đầu tiên để bước vào con đường quan lộ, nhưng vì phu quân ta sức khỏe yếu, Hầu phủ lại suy tàn, chẳng ai giúp chàng mở đường.

 

Ta nhìn sang phu quân, thấy chàng đang đắm chìm trong cuốn Địa lý chí, tập trung hết mức.

 

Chắc hẳn, chàng chưa bao giờ quên đi lý tưởng từ thời thơ ấu của mình.

 

Là thê tử, ta tự nhiên phải hết lòng giúp đỡ chàng.

 

Đêm đó, ta ôm chàng vào lòng khi chúng ta đi ngủ, khẽ thì thầm:



 

"Phu quân, sang năm chúng ta cũng đi thi Hội nhé."

Bình luận