TA THAY ĐẠI TỶ GẢ CHO MỘT NGƯỜI SẮP CHẾT - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-09-15 18:03:39
Lượt xem: 5751

07

 

Phu quân khẽ thở dài: "Ta… thân thể này e là không chịu nổi…"

 

"Vẫn còn hơn một năm nữa mà, hãy dưỡng bệnh thật tốt. Ta tin chàng nhất định làm được."

 

Đêm khuya lặng lẽ, chỉ có tiếng nến đỏ cháy "tí tách".



 

Phu quân trầm giọng nói: "Vậy ta sẽ đi. Có lẽ chỉ khi ta đứng vững trên triều đình, mới có thể cầu xin cho cha một sự thật."

 

Những năm qua, Hầu gia mất tích nơi chiến trường, sống chết không rõ.

 


Ai ai cũng nói rằng ông đã bị bắt làm tù binh và trở thành kẻ phản quốc.

 


Dù hoàng thượng chưa hạ tội danh, nhưng sự lạnh nhạt đối với Hầu phủ thì ai cũng thấy rõ.

 

Trong lòng phu quân, chắc chắn vẫn mang một nỗi oan ức không nói ra được.

 

Từ ngày đó, ta bắt đầu nghiêm túc chăm sóc phu quân. Ta khuyến khích chàng ngủ sớm, khắp Kinh thành tìm kiếm đầu bếp giỏi, mặt dày cầu xin họ dạy ta nấu ăn. Ta ép chàng không được kén ăn, mỗi bữa đều phải ăn thêm chút cháo, cơm và thịt.

 

Sau khi xuân về, khuôn mặt nhợt nhạt của chàng cuối cùng cũng có chút huyết sắc.



 

Ôm chàng vào ban đêm, ta không còn cảm giác cơ thể chàng gầy guộc như trước nữa.

 

Ngày nọ, lão đại phu của Hồi Xuân Đường đến bắt mạch, khuôn mặt hiếm hoi lộ vẻ vui mừng:



 

"Mạch của thế tử đã mạnh hơn trước nhiều rồi. Nếu vượt qua được giai đoạn này mà ổn định, e rằng còn có thể sống thêm mười năm nữa."

 

An Quốc Hầu phu nhân vui mừng đến mức khóc tại chỗ. Sau khi cảm tạ thần Phật và tổ tiên, bà kéo tay ta nói rằng tất cả đều nhờ phúc khí của ta mang đến.

 

Khuôn mặt của phu quân dần có sức sống, cộng thêm vóc dáng cao lớn, thỉnh thoảng cùng ta ra ngoài dạo phố, thường khiến các cô nương lén lút ngắm nhìn.



 

Thật là phiền phức.

 

Sau đó, ta không cho chàng ra ngoài với ta nữa.

 

Năm nay, ta ngày ngày kiên trì chăm sóc sức khỏe cho phu quân, còn chàng thì càng chăm chỉ học hành hơn, toàn bộ tinh thần đều dồn vào kỳ thi Hội.



 

Ngoại trừ giờ ăn và ngủ, thời gian còn lại chàng đều dành cho việc ôn luyện.

 

Kỳ thi Hội năm nay được tổ chức vào cuối tháng Ba.



 

Phu quân đã sớm đăng ký dự thi.

 

Ngày nọ, ta ra ngoài mua vài thỏi mực tốt từ miền Nam đưa đến. Không ngờ lại gặp đại tỷ và đám người của nàng ta ở thư trai.

 

Đại tỷ cười nhạt:



 

"Hà tất phải phí của trời. Tên muội phu ốm yếu của ta, e rằng lần này còn chưa vào đến trường thi đã ngất xỉu rồi."

 

Mấy bằng hữu của nàng ta che miệng cười khúc khích.



 

"Đúng vậy, năm xưa trẻ tuổi thành danh thì sao? Giờ chẳng phải vẫn là kẻ tầm thường?"

 

"Đừng mơ mộng nữa, Kinh thành nhân tài đông đúc, làm gì có phần của hắn chứ?"

 

08

 

Ta mỉm cười: "Phu quân có thể không phải là người tài giỏi kinh thế, nhưng vẫn tốt hơn những kẻ chỉ biết châm chọc, hùa nhau đạp người khi họ đã ngã như các ngươi."

 

Nhóm người đối diện mặt lúc đỏ lúc tái, đại tỷ cười khẩy: "Không đến sông Hoàng Hà thì không chịu chết, thế thì ngươi cứ đợi xem."

 

Nàng ta tiến lại gần, hạ thấp giọng: "Ngươi chắc cũng biết ta và Triệu công tử đang bàn chuyện hôn nhân rồi chứ? Hắn nổi danh là người tài, chỉ cần đỗ Tiến sĩ lần này, hắn sẽ đến nhà ta cầu hôn."

 

"Ngươi, Kỷ Lưu Vân, chỉ là một thứ nữ, cả đời này không thể vượt qua ta được đâu!"

 

Vừa nói dứt lời, Triệu công tử mà nàng nhắc đến đã đến nơi.

 

Hắn quả thật tướng mạo nho nhã, ăn mặc sang trọng, thế nhưng, khi đại tỷ nói chuyện với hắn, ánh mắt của hắn cứ đảo qua đảo lại nhìn ta, khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

Chị cả cũng nhận ra điều đó, sắc mặt càng thêm khó coi, hóa ra, bấy lâu nay nàng ta luôn ghen tỵ với ta.

 

Cầm thỏi mực trên tay, ta bước ra khỏi thư trai, đi ngang qua nàng, chậm rãi nói nhỏ: "Tỷ tỷ à, ta trông xinh đẹp hơn tỷ nhiều, đúng không?"

 

“Tỷ nên coi chừng hôn phu của mình, đừng để hắn cứ nhìn ta, một người đã có phu quân."

 

Nàng ta giận đến nổ tung, lời lẽ thốt ra không còn kiêng nể: "Cho dù hắn có đỗ thì sao chứ? Với một kẻ có cha là phản quốc như hắn, hắn có thể mong chờ gì vào con đường làm quan!"

 

Cơn giận trong ta bùng lên, ta giơ tay tát mạnh vào mặt nàng ta.

 

Nàng ta sững sờ không tin nổi: "Ngươi... ngươi dám đánh ta?"

 

"Đánh thì sao? Hoàng thượng còn chưa định tội Hầu gia, đến lượt ngươi nói ba nói bốn sao? Ngươi còn tài giỏi hơn cả hoàng thượng à?"

 

Đại tỷ tức đến mức mặt đỏ bừng, Triệu công tử tiến lên, phe phẩy quạt, cười nói: "Phu nhân nói rất đúng, Kỷ đại tiểu thư, lần này là do nàng quá lời."

 

Đại tỷ gần như ngất xỉu.

 

Chuyện phu quân ta chuẩn bị tham gia kỳ thi Hội không biết bằng cách nào đã lan ra khắp nơi. Người ta còn sáng tác một bài đồng dao, được truyền tụng khắp Kinh thành.

 

"Thế tử Yến, ốm yếu thay.

Thi khoa cử, ngất tại trường.

Thiên tài xưa, giờ phàm tục.

Trở thành một tên vô dụng thôi!"

 

Ta tức giận đến mức không chịu nổi.

Phu quân lại trấn an ta: "Đừng để ý, thế gian lắm kẻ ngu dốt, vì vậy chúng ta mới phải đọc sách để hiểu lý lẽ."

 

Vài ngày sau, phụ thân gọi chúng ta về phủ, ta nghĩ rằng ông có thể sẽ chia sẻ kinh nghiệm thi cử cho phu quân, nhưng không ngờ khi vừa gặp, ông ta đã mắng xối xả:

 

"Thế tử, người có nghe thấy bài đồng dao ngoài phố chưa?"

 

"Thân thể người đã yếu thì cứ ở nhà dưỡng bệnh đi, còn muốn đi thi làm trò cười cho người ta à?"

 

"Đừng nói là người không thi đỗ, ngay cả khi người có đỗ, với hoàn cảnh của cha người bây giờ, người nghĩ hoàng thượng sẽ cho người một con đường sao?"

 

09

 

Ta bất ngờ đứng bật dậy khỏi ghế: "Phụ thân!"

 

"Người khác nói thế còn tạm, nhưng người cũng là người đọc sách, sao lại có thể nói như vậy về phu quân con?"

 

"Phụ thân phải xin lỗi phu quân!"

 

Phụ thân ta mặt mày u ám, giơ tay định đánh ta: "Chưa đến lượt ngươi dạy dỗ ta!"

 

Phu quân liền đưa tay nắm lấy cổ tay ông, ngăn lại cú đánh dừng ngay bên tai ta.

 

Phụ thân cố gắng vài lần nhưng không thể giật tay ra được.

 

Phu quân mặt lạnh lùng, nói: "Kỷ đại nhân, Lưu Vân là thê tử của ta. Giờ nàng là người của Hầu phủ, ngày trước ngài chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người cha, nay cũng không cần ngài dạy dỗ nàng nữa!"

 

"Nếu ngài thấy mất mặt, cứ nói rằng không nhận ta làm con rể."

 

Phụ thân tức giận đến toàn thân run rẩy: "Tốt, tốt lắm! Ta muốn xem xem, ngươi, kẻ ốm yếu này, có thể chịu nổi một kỳ thi hoàn chỉnh hay không!"

 

Cuộc trò chuyện kết thúc trong căng thẳng.

 

Trên đường về, lòng ta vừa hổ thẹn vừa cay đắng, nước mắt không kiềm được mà lăn xuống: 

 

"Chàng tốt như vậy, thế mà vì ta lại phải chịu sự sỉ nhục này. Những lời phụ thân nói, chàng đừng để trong lòng, cũng đừng để ảnh hưởng đến kỳ thi."

 

Phu quân dùng khăn lau nước mắt cho ta, dịu dàng nói: "Ta không cảm thấy uất ức, cũng không bị ảnh hưởng đâu. Chỉ thương cho phu nhân của ta, trước kia ở nhà họ Kỷ, đã không biết phải chịu bao nhiêu tủi hờn."

 

"Ta nhất định sẽ thi đỗ, nhất định sẽ để nàng ngẩng cao đầu."

 

Ta không cần ngẩng cao đầu, chỉ mong chàng có thể đạt được hoài bão và thực hiện ước mơ trong lòng.

 

Dù vậy, lời của phụ thân cũng chạm đến điểm quan trọng.

 

Tháng Ba đến, đáng lẽ là mùa xuân ấm áp và hoa đào nở rộ, nhưng năm nay thời tiết lạnh lẽo đến kỳ lạ, ngay cả những nụ hoa cũng không nở.

 

Mưa xuân kéo dài không ngớt, nhiệt độ vẫn không ấm lên.



 

Thời tiết ẩm ướt khiến bệnh ho của phu quân trở nên trầm trọng hơn, mỗi đêm chàng trằn trọc, khó ngủ.



 

Cơ thể chàng gầy đi trông thấy.

 

Kỳ thi Hội gồm ba phần, mỗi phần kéo dài ba ngày.

Thí sinh phải xếp hàng vào trường thi từ canh ba (khoảng 3 giờ sáng), ăn uống, vệ sinh đều phải diễn ra trong một ô nhỏ.

 

Thi không chỉ đòi hỏi tài năng, mà còn là thử thách thể lực.

 

Phu quân kiên trì qua được hai phần đầu, nhưng sắc mặt đã nhợt nhạt như giấy vàng.

 

Ngày cuối cùng, trời lại đổ mưa.

 

Tấm rèm xe ngựa được vén lên, cơn mưa lạnh đập vào mặt ta, lạnh đến thấu xương.

Phu quân ho dữ dội, chiếc khăn chàng dùng để che miệng đã thấm một lớp máu mỏng.

 

Ta nắm lấy tay chàng: "Hay là thôi, chúng ta chờ kỳ thi sau?"

 

Phu quân vỗ nhẹ lên mu bàn tay ta: "Nếu bỏ cuộc bây giờ, ta sao có thể cam lòng? Để ta đi, nàng hãy yên tâm."

 

Có vài thí sinh gần đó khe khẽ cười nhạo.

 

"Thế tử bệnh hoạn này, lần này chắc lại ngất trong trường thi rồi."

 

"Chẳng hiểu sao cứ phải cố gắng làm gì, giữ chút gia sản cũng đủ để không chết đói."

 

"Chắc là biết mình không thi đỗ nổi, nên định lấy lý do ngất xỉu để tìm cớ rút lui."

 

...

Bình luận