TA THAY ĐẠI TỶ GẢ CHO MỘT NGƯỜI SẮP CHẾT - Chương 4:

Cập nhật lúc: 2024-09-15 18:04:08
Lượt xem: 6135

10

 

Ta muốn phản bác lại, nhưng phu quân nắm lấy tay ta, lắc đầu.

 

"Chỉ cần tâm kiên định, không gì có thể lay chuyển. Không cần phải tranh cãi với họ."

 

Nhìn chàng ho đến khom lưng mà vẫn bước vào trường thi, lòng ta như dầu sôi.

 

An Quốc Hầu phu nhân ngược lại, khuyên giải: "Lâu lắm rồi ta mới thấy nó vui như vậy. Đời người ngắn ngủi, nếu nó không có gì hối tiếc, chúng ta hãy toàn tâm toàn lực ủng hộ nó. Con đã làm rất tốt, đừng tự trách."

 

Ngày thi cuối cùng kết thúc, phu quân được hai thí sinh khác dìu ra.



 

Vừa thấy ta, chàng mỉm cười rạng rỡ như làm bừng sáng cả trời đất: "Lưu Vân, vi phu đã làm xong rồi."

 

Nói xong, chàng lăn mắt ngất đi.

 

Chàng nằm trên giường suốt hơn mười ngày mới dần hồi phục lại sức lực, cơ thể gầy gò hơn hẳn, nhưng ánh mắt sáng ngời hơn trước rất nhiều.

 

Ngày công bố kết quả, trời còn chưa sáng, ta và An Quốc Hầu phu nhân đã đến trước cửa Lễ bộ để chờ, dù chúng ta đến rất sớm, nhưng đám đông đã đông nghịt người.

 

Mười năm đèn sách, đặt cược vào một lần thi này.

 

Có người thức trắng đêm, ngồi chờ ở đây.

 

An Quốc Hầu phu nhân đợi trong xe ngựa, còn ma ma đi cùng ta chen vào đám đông.



 

Bất ngờ, ta lại gặp đại tỷ.

 

Nàng ta châm biếm: "Nghe nói hôm đó thế tử nhà ngươi phải nhờ người khiêng ra khỏi trường thi, chắc hẳn là không làm hết bài rồi nhỉ?"

 

"Vậy mà ngươi vẫn mơ tưởng hắn đỗ đạt? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!"

 

"Gả cho một kẻ sắp chết, đó đã là phúc phận tu tám đời của ngươi rồi, đừng mơ tưởng làm vợ của một Tiến sĩ, hiểu chưa?"

 

Ta hỏi ngược lại: "Còn Triệu công tử của tỷ, chắc chắn sẽ đỗ chứ?"

 

"Chuyện đó là chắc chắn như đinh đóng cột."

 

Ta còn chưa kịp châm chọc lại vài câu, thì quan viên công bố kết quả đã xuất hiện.

 

Đám đông ùa lên phía trước, ta lo lắng chen lấn tìm tên phu quân trên bảng danh sách.

 

11

 

Kỳ thi Tiến sĩ vô cùng khó khăn, trong số mười ngàn người đọc sách, chỉ chọn ra hai hoặc ba người.

 

Có người khi đỗ đạt thì cười điên cuồng như mất trí, cũng có người không đỗ thì lăn lộn dưới đất khóc lóc.

 


Có người ôm thê tử của mình hôn mãi không thôi: "Kiều Kiều, may mà có nàng, nếu không có sự ủng hộ của nàng, ta chắc chắn không thể đỗ đạt."

 

Cũng có kẻ tức giận đá vào nha hoàn của mình, vừa khóc vừa gào lên: "Chắc chắn có sai sót, chắc chắn có sai sót!"

 

Đại tỷ vẫn không ngừng chế nhạo ta: "Cho dù ngươi có tìm đến mờ mắt, cũng không thể nào thấy tên hắn đâu."

 

Đúng lúc đó, có ai đó hét lên:

"Yến Ngọc Anh! Người đỗ đầu bảng là Yến Ngọc Anh!"

 

Đỗ đầu bảng, tức là người đứng đầu kỳ thi.

 

Tiếng hô như sấm vang bên tai, khiến ta choáng váng: "Là phu quân của ta, là phu quân của ta!"

 

Đám đông tự động dạt ra, nhường đường cho ta.

Ta tiến lên vài bước, kiễng chân, từng chút chạm vào cái tên được treo cao kia.

Yến… Ngọc… Anh.

 

Phu quân từng nắm tay ta, viết từng nét một tên của ta và chàng, cùng nhau.

Yến Ngọc Anh, Kỷ Lưu Vân.

 

Đại tỷ tức đến nghiến răng ken két: "Không thể nào, hắn còn ngất xỉu khi đang thi, làm sao có thể làm xong bài thi được chứ?"

 

Nhưng không ai nghi ngờ chàng gian lận, vì Hầu phủ vốn đang yếu thế, chẳng có khả năng tác động đến kết quả thi cử.

 

Lúc đó, tỳ nữ của đại tỷ tiến đến thì thầm: "Đại tiểu thư, nô tỳ đã tìm ba lần, nhưng không thấy Triệu tên công tử đâu cả."

 

Đạu tỷ tức giận tát vào mặt tỳ nữ: "Mắt ngươi mù à? Đi tìm lại ngay!"

 

Ta mỉm cười với nàng ta: "Ta đã chắc chắn là một Tiến sĩ phu nhân, tỷ cũng phải cố gắng lên nhé!"

 

Nàng ta tức đến mức miệng méo xệch.

 

Ta không còn thời gian để tranh cãi với nàng ta, vội vàng chen khỏi đám đông để báo tin cho Hầu phu nhân đang chờ trên xe ngựa.

 

"Đỗ đầu bảng ư?" An Quốc Hầu phu nhân vui mừng đến mức nước mắt tuôn trào: "Con trai ta thật là quá xuất sắc, quá xuất sắc rồi."

 

Khi chúng ta trở về phủ, tiểu tư báo tin mừng cũng đã thúc ngựa về đến cửa, An Quốc Hầu phu nhân ban thưởng cho họ một thỏi bạc.

 

Trong nhà đã chuẩn bị sẵn pháo nổ.

Tiếng pháo nổ liên tiếp vang dội, khói pháo lan tỏa khắp con phố, mùi khói súng tràn ngập trong không gian.

 

Thấy vậy những nhà quyền quý, các cửa hông của từng gia đình đều mở ra, nô bộc ló đầu ra nhìn về phía này với ánh mắt ngưỡng mộ.

 

Những gia đình quyền quý này có trong tay những phu tử tốt nhất và mọi nguồn lực. Dù họ cố gắng hết sức, việc đỗ tú tài không phải quá khó, và nếu có tài năng, cũng có thể đỗ tiến sĩ. Nhưng giành được ngôi vị hội nguyên – đứng đầu kỳ thi – thì phu quân ta là người đầu tiên làm được.

 

Những người hàng xóm trước đây không bao giờ qua lại, nay lần lượt cử quản gia mang lễ vật tới chúc mừng.

 


Các công tử quyền quý từng coi thường phu quân, giờ gặp mặt đều cung kính cúi chào: "Thế tử mạnh khỏe!"

 

Tất cả như thể những mâu thuẫn trong quá khứ chưa từng xảy ra.

 

Không biết tự lúc nào, hoa đào đã nở rộ, hương thơm ngọt ngào tràn ngập trong không khí.

 

Phu quân quấn trong chiếc chăn dày, vừa ho khan vừa tiếp đón khách khứa, ta xót xa khi thấy chàng phải khổ sở ứng đối, liền khẽ nói: "Trước đây họ đâu có như vậy."

 

Phu quân cầm khăn nóng lau mặt, mỉm cười điềm đạm:

"Đó là bản tính con người – trọng người trên, khinh kẻ dưới."

 

"Phụ thân ta từng nói, khi người leo lên đủ cao, người sẽ có ảo giác rằng xung quanh toàn là người tốt."

 

Chàng nắm lấy tay ta, kéo ta vào lòng:

"Nhưng ta và nàng phải luôn nhớ, ai mới là người thật sự đối tốt với chúng ta."

 

"Người trên đời này hết lòng với ta, ngoài mẫu thân, chỉ còn thê tử Lưu Vân của ta."

 

Thấy chưa, đọc nhiều sách nói chuyện ngọt ngào thế đấy.

 

 An Quốc Hầu phu nhân vui vẻ kéo ta ra phố đi dạo:

"Sự kiện trọng đại thế này, chúng ta phải mua chút đồ ăn mừng."

 

Bà ấy chọn một chiếc trâm, rồi lại chọn cho ta một bộ đồ trang sức đầy đủ.

 

"Đắt quá rồi ạ!"

 


"Đắt gì chứ, con là thế tử phu nhân, là thê tử của tiến sĩ. Đây là sự oai nghiêm mà con xứng đáng có." Bà ấy vung tay, nói lớn với người bán: "Tính tiền!"

 

Mua sắm xong, bà ấy lại kéo ta đi ăn ở tửu lâu.

 

Không ngờ, phía sau bình phong lại chính là phụ thân ta.

 

Ông ta đang khoe khoang với mấy đồng liêu:



 

"Ta sớm đã biết con rể của ta là thiên tài. Trước kỳ thi, ta còn gọi nó về phủ, dặn dò một vài điều về quy tắc trường thi và cách trình bày bài làm..."

 

Các đồng liêu gật gù hưởng ứng:



 

"Nếu không có Kỷ đại nhân, chắc thế tử cũng chẳng đỗ được hội nguyên."

 

"Thế tử là thiên lý mã, còn Kỷ đại nhân chính là Bá Lạc!"

 


"Đương nhiên rồi, con rể ta cảm kích vô cùng, kính trọng ta hết mức..."

 

12

 

Ông ta thật là... mặt dày đến đáng kinh ngạc.

 

Ta vòng qua bình phong, cứng rắn gọi một tiếng: "Phụ thân."

 

Phụ thân giật mình đến mức đánh rơi ly rượu, rượu đổ tràn xuống bàn và nhỏ giọt lên chiếc áo dài của ông.

 

Ta khẽ nhún gối, từng chữ rõ ràng mà nói: "Còn phải cảm tạ phụ thân hôm ấy đã khuyên phu quân bỏ thi, đừng tự làm xấu mặt. Chính nhờ bị khích lệ, phu quân mới bừng lên ý chí và giành được vị trí đầu bảng."

 

Sắc mặt phụ thân trở nên cực kỳ khó coi, mấy người đồng liêu của ông ta cũng tỏ ra ngượng ngùng.

 

Ta không quan tâm đến điều đó, quay người kéo tay An Quốc Hầu phu nhân rời đi.

 

Trên đường về, bà ấy nói: "Phụ thân con đúng là... nhưng hà tất phải làm căng thẳng như vậy, ông ta dù sao cũng là cha ruột của con."

 

Mắt ta đỏ hoe: "Nhưng ông ta chưa bao giờ xem con là con gái của mình."

 

Chưa bao giờ ông ta dành cho ta dù chỉ một chút tình yêu thương.

 

Bà ấy đưa tay vuốt nhẹ đầu ta: "Con và ông ta có duyên phận cha con cạn, nhưng không sao. Con là con của ta, duyên phận của chúng ta sâu dày."

 

"Về sau, ta và Ngọc Anh sẽ bù đắp cho con tất cả những yêu thương mà ông trời đã thiếu con."

 

Cổ họng ta nghẹn lại, bao nhiêu lời muốn nói đều không thốt nên được.

 

Ông trời, cuối cùng, vẫn không bỏ rơi ta.

 

Tối hôm đó, phụ thân đến thăm nhà.



 

Từ khi ta gả đi đến giờ, đã một năm rưỡi, đây là lần đầu tiên ông ta đặt chân đến Hầu phủ.

 

Ta tưởng rằng ông ta đến để trách mắng, nhưng không ngờ lại nghe ông tanói lời khách sáo: "Hiền tế, từ khi con còn năm tuổi, lần đầu tiên ta gặp, đã biết con không phải người tầm thường. Những lời khó nghe hôm đó cũng chỉ để khích lệ con thôi."

 

"Ta muốn con hiểu nỗi khổ tâm của ta, là không muốn con dễ dàng từ bỏ."

 

Ta ngỡ ngàng trước sự trơ trẽn này, ông ta thậm chí còn vô liêm sỉ hơn cả những khách làng chơi ở kỹ viện.

 

Phu quân ngồi uống trà, không đáp lời.

 

Phụ thân tiếp tục huyên thuyên, nói về những điều cần lưu ý trong kỳ thi Đình, về việc sau này khi bước vào quan trường, ông ta sẽ chăm sóc phu quân chu đáo.

 

"Cha con ta một lòng, nhất định sẽ đạt được thành công."

 

Ta lườm ông một cái: Phu quân của ta sẽ không bao giờ đồng lòng với loại người như ông.

 

Cuối cùng, sau khi nói đến khô cả miệng, phụ thân mới đi thẳng vào vấn đề chính.

 

"Hôm nay ta đến đây là để bàn bạc một việc."

 

13

 

Đại ca của các con có một đứa con trai, năm nay năm tuổi, vô cùng nghịch ngợm, nó từng kéo váy của tỳ nữ, đốt rùa già mà cha nuôi, và thậm chí còn cắt râu của phu tử khi ông ấy đang ngủ…

 


Đích mẫu cưng chiều đứa cháu vàng này, không nỡ trách phạt nặng, khiến ba phu tử đã bỏ đi vì quá sức chịu đựng.

 

Phụ thân ta muốn gửi đứa cháu này đến Hầu phủ, để phu quân ta kèm cặp và giáo dục.

Thật là nghĩ viển vông!

 

Phu quân của ta vốn sức khỏe yếu đuối, nếu phải đối mặt với cậu nhóc tiểu ma vương này, chẳng biết sẽ bị quấy nhiễu thế nào.

 

Thấy phu quân không phản ứng, phụ thân cười, nhìn ta:

 


"Lưu Vân, Thanh Tùng cũng là cháu của con. Đại tẩu con và đích mẫu đều sức khỏe yếu, còn đại tỷ thì chưa kết hôn, chỉ có con và hiền tế là thích hợp nhất để giáo dục nó."

 

Chuyện dạy dỗ chỉ là cái cớ, phụ thân chắc hẳn đang nghĩ xa hơn. Nếu phu quân bước lên quan trường, đứa cháu này theo cạnh chàng cũng có thể hưởng lợi theo.

 

Ta không muốn làm khổ phu quân, nhưng nếu từ chối thẳng thừng, sẽ không tránh khỏi những lời đàm tiếu bên ngoài, nói rằng phu quân vừa đỗ đạt đã tỏ vẻ cao ngạo, không coi trọng người thân.

 

Thật đúng là củ khoai nóng bỏng tay.

 

Ta định mở miệng từ chối, thì phu quân đột nhiên ho dữ dội.

 


Chàng ho đến long trời lở đất, rồi "phụt" một tiếng, phun ra một ngụm máu, yếu ớt nói:



 

"Nhạc phụ… con e rằng… sức khỏe của con không chịu nổi."

 

Nói xong, chàng đảo mắt rồi ngất lịm.

 

Trong chốc lát, cả Hầu phủ náo loạn, ta vội sai người đi gọi đại phu, An Quốc Hầu phu nhân sai người mau chóng đưa phu quân về phòng.

Người thì sắc thuốc, kẻ thì đun nước.

 

Ta quay sang nhìn phụ thân, người vẫn còn ngơ ngác:

 


"Thân thể phu quân thật sự không có đủ sức để dạy dỗ cháu. Mong phụ thân tìm cách khác."

 

Phụ thân vẫn muốn tranh thủ thêm.

 

Ta nhìn trời đã tối dần:

 


"Phụ thân có muốn ở lại dùng cơm tối không? Để con bảo đầu bếp ra chợ mua thêm ít thức ăn, chắc vẫn còn kịp."

 

Phụ thân mím chặt môi, đứng dậy vung tay áo:



 

"Không cần đâu."

 

Ta tiễn ông ta ra cửa, ông ta dừng lại, hạ giọng nói:



 

"Con gái gả đi đều phải dựa vào nhà mẫu thân đẻ. Nếu sau này con bị Hầu phủ bắt nạt, đừng có mà quay về cầu xin ta giúp đỡ."

 

Ông sẽ giúp đỡ ta sao, phụ thân? Trong gia đình, ông đã mặc kệ cho đại tỷ đánh đập và sỉ nhục ta, làm sao ông có thể vì ta mà đắc tội với người ngoài?

 

Ta vội vàng quay lại phòng, nhưng thấy phu quân đang ngồi ngay ngắn trên giường, trông khỏe mạnh.

 

Chàng quả nhiên chỉ đang diễn kịch.

 

Ta lấy chiếc khăn ném vào mặt chàng:

"Chàng dọa chết ta rồi đấy!"

 

Chàng nắm lấy tay ta kéo nhẹ, khiến ta mất thăng bằng, ngã vào lòng chàng.

 

Ngọn nến đỏ được tỳ nữ thắp sáng, rồi họ lặng lẽ rút lui.

 

Phu quân đưa tay chạm vào cúc áo của ta, giọng khàn khàn hỏi:

"Lưu Vân, có được không?"

 

Cơ thể ta khẽ run rẩy, không rõ là vì phấn khích hay sợ hãi:


"Chúng ta còn chưa ăn tối mà."

 

“Nàng chính là bữa tối của ta." Giọng chàng đầy ấm áp và gợi cảm, ngón tay khẽ lướt qua chiếc cúc áo. "Có được không?"

Bình luận