TÌNH NGHĨA Ở TUỔI XẾ CHIỀU - Chương 3:

Cập nhật lúc: 2024-09-15 10:11:22
Lượt xem: 8565

Ông ta cầm tờ giấy mỏng tang ấy, một lúc lâu không nói gì.

 

Tôi nói:

 

"Không sao đâu, pháp luật quy định có 30 ngày suy nghĩ. Ông có thể cân nhắc lại."

 

Lúc thu dọn đồ đạc, tôi vứt bỏ không ít những món đồ cũ.

 

Những thứ mà mấy chục năm không nỡ bỏ nhưng cũng chẳng còn dùng đến.

 

Đến khi thực sự đóng gói và vứt đi, tôi bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí trong lành.

 

Có lẽ, đây chính là "buông bỏ."

 

Sau khi nghe tin tôi đề nghị ly hôn, con trai liên tục gửi hàng chục đoạn ghi âm cho tôi.

 

Tôi nghe vài đoạn, chẳng có gì ngoài việc trách móc tôi không giữ mặt mũi, làm càn, ích kỷ.

 

Tôi lập tức nhấn "bỏ qua."

 

Có lẽ vì tự ái, sau khi tôi dọn ra ngoài, nó cũng không đến thăm tôi một lần nào.

 

Năm 70 tuổi, tôi bỗng nhiên có rất nhiều thời gian trống.

 

Sau khi nghỉ ngơi tốt hai ngày, tôi đăng ký một tour du lịch.

 

Đầu tiên là đến Bắc Kinh tham quan Thiên An Môn, sau đó đi dọc theo lộ trình lên phía Bắc, chơi đủ 30 ngày.

 

Khi không cần lo nghĩ về tiền bạc, tôi phát hiện ra du lịch thực sự là một việc mang lại niềm vui cho cả thân tâm.

 

Tôi chụp lại cảnh đẹp dọc đường đi, học theo cách của người trẻ, chụp hình tự sướng với Thiên An Môn.

 

Tôi đăng hình lên mạng xã hội.

 

Một thời gian ngắn sau, nhận được vô số lượt thích, trong đó còn có cả lượt thích từ Thẩm Tri Châu.

 

Ông ta còn bình luận:

 

"A Vân, chơi vui nhé, nhớ cẩn thận."

 

Lại có không ít bạn bè chung trả lời thay tôi, lời lẽ không ngớt sự ngưỡng mộ và khen ngợi về tình cảm của chúng tôi.

 

Ông ta còn nhắn rất nhiều tin riêng cho tôi.

 

Có khi thì hỏi đồ đạc trong nhà để ở đâu, có lúc thì gửi hình bát mì ông ta tự nấu.

 

Cũng có khi gửi dự báo thời tiết, nhắc tôi mang ô, mặc thêm áo.

 

Tôi không trả lời một tin nào, lòng bình lặng, thậm chí không gợn chút sóng.

 

Sau chuyến đi, trở về nhà, tôi gặp một vị khách không mời mà đến - Trần Uyển.

 

Khi bà ta đến tìm tôi, tôi mới sực nhận ra có điều gì đó không ổn.

 

Thẩm Tri Châu từng nói tuần sau sẽ lại đi xa với Trần Uyển, nhưng giờ đã hơn một tháng, ông ta vẫn chưa đi.

 

Vậy nên, vì Thẩm Tri Châu thất hẹn năm nay, Trần Uyển mới đuổi đến thành phố của chúng tôi.

 

Bà ta ngồi đối diện tôi, mỉm cười, mặc bộ sườn xám chất liệu cao cấp.

 

Dung mạo không còn trẻ, nhưng từng cử chỉ lại toát lên vẻ điềm đạm do năm tháng tích lũy.

 

So với bà ta, tôi thật sự chỉ như một bà lão giản dị.

 

Người ta thường nói những thứ không thể có được khi còn trẻ sẽ ám ảnh cả đời.

 

Huống hồ là người không thể có được.

 

Nên việc Thẩm Tri Châu coi bà ta là "ánh trăng sáng" của cả đời, cũng là lẽ thường tình.

 

"Mộ Vân phải không?"

 

"Cô nhỏ hơn Tri Châu, vậy cũng nhỏ hơn tôi. Tôi nên gọi cô là em gái."

 

Nà ta mỉm cười nhẹ nhàng:

 

"Thật xin lỗi vì đã khiến em và Tri Châu mâu thuẫn vì tôi."

 

Tôi không nói gì.

 

Nà ta vẫn cười dịu dàng, từ tốn mở lời:

 

"Mộ Vân, em không cần phải bận tâm vì chuyện này."

 

"Tôi và Tri Châu chỉ đơn giản là thực hiện một lời hứa từ mấy chục năm trước thôi."

 

"Có lẽ em không biết, năm đó khi tôi và Tri Châu học đại học, chúng tôi đã hứa sẽ cùng nhau đi khắp thế giới."

 

"Buổi họp lớp năm 1998 làm chúng tôi nhận ra, chúng tôi đã già rồi. Nếu không đi ngắm nhìn thế giới, e rằng sẽ không còn cơ hội."

 

"Nói ra cũng buồn cười, lời hứa ở tuổi 20, đến 50 tuổi mới bắt đầu thực hiện."

 

Tôi khẽ cười:

 

"Vậy nên, bà vượt nghìn dặm xa xôi đến thành phố này, ngồi trước mặt tôi, chỉ để kể lại câu chuyện tình yêu của hai người?"

 

"Mộ Vân, em gái, hôn nhân là hôn nhân, tình yêu là tình yêu. Tôi không tin em sống cả nửa đời người mà vẫn chưa hiểu được điều này."

 

"Có thể em sẽ không tin, nhưng tôi và Tri Châu chưa bao giờ muốn làm tổn thương em."

 

Bà ta nói với giọng điệu bình thản, khóe mắt còn chứa nét cười.

 

Nhưng tôi lại thấy trong nụ cười đó một sự thách thức ngấm ngầm.

 

Vì vậy, tôi đứng dậy thanh toán tiền cà phê trên bàn, nhìn thẳng vào mắt bà ta và nói:

 

"Tôi không biết hôn nhân và tình yêu có thể tách rời hay không."

 

"Nhưng tôi nghĩ bà và Thẩm Tri Châu đáng lẽ có thể nói rõ với tôi từ sớm.

 

"Chẳng qua chỉ là một ông già tàn tạ, nếu bà muốn, tôi nhường cho bà."

 

"Cà phê này, tôi chưa bao giờ uống, cũng không quen uống.

 

"Nhưng bà đã đi xa đến đây, tôi vẫn nên tỏ lòng hiếu khách.

 

"Và, thật ngại cho bà. Một đời làm kẻ thứ ba trong bóng tối, từ ‘tiểu tam’ cố gắng thành ‘lão tam.’"

 

Tôi lại cười:

 

"Chẳng trách bà năm nay phải vội vàng đến đây, nếu không đến, như bà nói, e rằng không kịp nữa, phải không?"

 

Mặt bà ta tái mét, tôi quay người bước đi.

 

Nhưng khi vừa ra khỏi quán cà phê, tôi đã nhìn thấy Thẩm Tri Châu, mặt mày trắng bệch.

 

Ông ta đưa tay kéo tôi lại:

 

"A Vân..."

 

Tôi lùi lại một bước:

 

"Đã ký chưa?"

 

Tay ông ta rơi thõng xuống, khẽ giải thích:

 

"Chuyện không như bà nghĩ đâu. Bà thật sự muốn đi đến bước này sao? Chúng ta đã sống với nhau cả đời, chúng ta còn có..."

 

"Thẩm Tri Châu, rốt cuộc bao giờ ông mới biết chịu trách nhiệm?"

 

Tôi cười lạnh:

 

"Năm 20 tuổi, ông không có trách nhiệm, không dám vì tình yêu thật sự mà đối đầu với gia đình nhà bà ta.

 

"Năm 50 tuổi, ông thành công, cũng không dám đối mặt thẳng thắn với hôn nhân và ngoại tình.

 

"Giờ ông 75 tuổi rồi, vẫn không đủ bản lĩnh dám làm dám chịu.

 

"Ông lúc nào cũng như thế, núp sau lưng phụ nữ, cái gì cũng muốn.

 

"Nhưng trên đời làm gì có chuyện tốt đến vậy?"

 

Ông ta đứng tại chỗ, trên mặt có vài phần hoảng loạn và bối rối.

 

Cuối cùng, Thẩm Tri Châu cũng ký vào đơn ly hôn.

Bình luận