TRỌNG SINH TA TRỞ LẠI NGÀY KẾT DUYÊN - Chương 4:

Cập nhật lúc: 2024-09-15 12:05:35
Lượt xem: 5349

Ta và Bạch Y cùng nhau bàn bạc, đặt tên cho đứa bé là Đồ Sơn Mộng.


Hôm ấy, ta bế Mộng Nhi đi gặp Mẫu quân, vô tình chạm mặt Đồ Sơn Uyển với cái bụng đã tròn căng.


Thời gian mang thai của Hồ tộc ngắn, chỉ mất 81 ngày là đã sinh con.


Nàng có thai trước khi ta sinh, tính toán thì ngày sinh của nàng cũng đã gần kề.


Phạm Vân Thiên bên cạnh nàng ta lại thay đổi, ta luôn cảm thấy ánh mắt kiên định ngày nào giờ đã có chút đục ngầu, cả người trở nên u ám hơn. Hắn dường như không muốn nói chuyện với ai, chỉ im lặng đứng bên cạnh Đồ Sơn Uyển như một con rối, chẳng thèm để tâm đến ai.


Đồ Sơn Uyển nhìn thấy ta bế Mộng Nhi, liền lạnh lùng hừ một tiếng: "Chỉ là một hồ ly mười đuôi thôi, cũng chẳng phải ngươi là người duy nhất sinh ra được hồ ly mười đuôi."


Bạch Y nghe vậy, lườm nàng một cái, buông một câu: "Đồ ghen tị hèn hạ."


Rồi hắn kéo ta và Mộng Nhi rời đi, để lại Đồ Sơn Uyển tức tối đến mức giậm chân.


Đồ Sơn Uyển cuối cùng cũng không thể sinh nở đúng ngày. 


Đến lúc sinh, nàng chỉ sinh ra một con hồ ly bảy đuôi xấu xí.


Đứa trẻ bảy đuôi không biết kêu, Hồ Nhất nói rằng hồ ly con này có vấn đề về trí tuệ. Đồ Sơn Uyển tức giận đuổi Hồ Nhất ra khỏi động phủ.


Từ đó, Đồ Sơn Uyển gần như không xuất hiện nữa.


Cho đến một đêm nọ, nàng đột nhiên hóa hình thành một con hồ ly, ngậm đứa trẻ bảy đuôi trong tã lót, xông thẳng vào động phủ của ta. 


Ta nhìn nàng với đầy vết thương trên người, trong lòng cảm thấy khó hiểu và cau mày: "Tại Đồ Sơn, ai lại dám làm hại một hồ ly thế này?"


Đồ Sơn Uyển gắng gượng biến lại thành hình người, rồi quỳ xuống trước mặt ta, nước mắt lã chã: "Muội muội, Linh Nhi, xin muội cứu lấy con của tỷ."


Ta nhìn đứa trẻ, lòng đầy sóng gió.


Con hồ ly bảy đuôi ấy gầy gò, yếu ớt, hoàn toàn không còn chút linh khí nào, nằm im lìm với đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở gần như không còn.


"Xảy ra chuyện gì vậy?” Ta gấp gáp hỏi.


Đồ Sơn Uyển bắt đầu khóc rống lên: "Là Phạm Vân Thiên! Tất cả là do hắn!"


Nàng vừa nói vừa bò lại, níu lấy vạt áo ta, khóc lóc: "Muội muội, ta cầu xin muội cứu lấy con ta! Ta quỳ xuống xin lỗi muội..."


Đồ Sơn Uyển bật khóc, đầu cúi sát đất, nài nỉ ta. Mặc dù ta hận nàng và Phạm Vân Thiên, nhưng đứa trẻ thì vô tội.


Ta thật sự muốn cứu, nhưng bí pháp của ta chưa từng nói về cách cứu người từ cõi chết trở về.


Đúng lúc đó, cánh cửa động phủ bị một luồng kiếm khí mạnh mẽ chém vỡ, Phạm Vân Thiên xuất hiện với một luồng khí tà ác bao quanh.


Hắn lạnh lùng nhìn về phía Đồ Sơn Uyển, ánh mắt đầy sát khí. 


Đồ Sơn Uyển hoảng sợ, vội vàng đứng dậy, trốn ra sau lưng ta, toàn thân run rẩy: "Là hắn! Hắn tu luyện tà pháp, hắn đã phát điên rồi! Hắn thậm chí còn hút cạn linh khí đứa con của chính mình! Hắn điên rồi!"


Phạm Vân Thiên cười lạnh: "Ta chỉ đang tìm con đường chính đạo mà thôi. Ngươi là một con yêu quái, làm sao có thể hiểu được?"


Nói xong, hắn rút kiếm, lao thẳng về phía ta. 


Ta lập tức điều động linh khí để phòng thủ, nhưng từ khi mang thai Đồ Sơn Mộng, ta đã tiêu hao quá nhiều linh khí, mà thời gian nghỉ ngơi quá ngắn, chưa kịp hồi phục.


Kiếm khí của Phạm Vân Thiên khiến ta bị đánh bay lên không trung, nhưng ngay lúc đó, một cánh tay mạnh mẽ giữ lấy ta từ phía sau.


Khi ta đứng vững lại, Bạch Y cẩn thận đưa Đồ Sơn Mộng cho ta, rồi đứng chắn trước mặt chúng ta.


"Phạm Vân Thiên, ngươi điên rồi! Ngươi có biết hành động của ngươi sẽ phá hủy nền hòa bình khó nhọc giữa nhân và yêu không?"


Bạch Y nói, giọng đầy phẫn nộ.


"Hòa bình ư?" Phạm Vân Thiên cười nhạo.


"Không cùng chủng tộc thì làm sao có chung lòng dạ. Ngươi, Bạch Y, là một Nhân tộc kiệt xuất, nhưng lại cam tâm sống cùng yêu quái. Ngươi không xứng đáng là hậu duệ của danh môn chính phái."


Trong khoảnh khắc đó, ta như hiểu ra tất cả. Tại sao kiếp trước Phạm Vân Thiên lại lạnh nhạt trước cái chết của con mình, tại sao hắn dù ghét Đồ Sơn Uyển nhưng vẫn ở bên nàng, tại sao hắn luôn đối xử với ta đầy xa cách và vô tình.


Hóa ra hắn luôn nghĩ như vậy. Hắn chưa bao giờ coi con của ta là con của hắn. 


Trong mắt hắn, ta và đứa trẻ đều là yêu quái, đều là kẻ thù mà hắn phải tiêu diệt. 


Tất cả chỉ là một phần trong kế hoạch của hắn.


Đồ Sơn Uyển dường như cũng đã hiểu ra. Nàng nhìn Phạm Vân Thiên chằm chằm, giọng run rẩy hỏi: "Vậy ra kiếp trước, ngươi không phải vì ta không sinh được Thập Vĩ Thiên Hồ mà chán ghét ta, mà từ đầu ngươi đã chẳng hề yêu ta, phải không?"


Phạm Vân Thiên cau mày, vẻ u ám trên gương mặt càng sâu thêm: "Ngươi còn định lải nhải đến khi nào? Chết đi, sớm sang kiếp khác!" 


Hắn lại lao đến, nhưng Bạch Y không hề hoảng hốt, vẫn đứng yên, bình tĩnh niệm một loạt chú ngữ và kết ấn.


Một luồng sáng lóe lên, bao trùm toàn bộ động phủ, tạo thành một lá chắn bảo vệ xung quanh.


Ngay lập tức, Bạch Y tiếp tục thay đổi ấn pháp, miệng không ngừng niệm chú.


Một ánh hào quang nhàn nhạt bao phủ ta và Đồ Sơn Mộng, tạo thành một chiếc khiên ánh sáng bảo vệ chúng ta. 


Phạm Vân Thiên vừa lao tới đã bị chặn lại, cơ thể hắn đột ngột đổ xuống, chân gần như khuỵu xuống mặt đất.


"Thì ra ngươi cũng biết trận pháp?" Phạm Vân Thiên tức giận, ánh mắt đầy căm phẫn nhìn Bạch Y.


Bạch Y cười nhạt, đáp: "Ta đã khổ công học chỉ để đối phó với ngươi. Khi nhận ra ngươi có vấn đề, ta đã bắt đầu chuẩn bị từ lâu rồi. Dù sao thì, ta không giống ngươi. Ta rất yêu quý Hồ tiên tỷ tỷ của ta."


Phạm Vân Thiên nghe vậy, mắt đỏ ngầu: "Vậy kết giới ở các hang hồ ly của Đồ Sơn cũng là ngươi lập ra?"


"Những kết giới đó là do ta và Bệ hạ cùng nhau tạo nên, chỉ mình ta không thể làm được đâu."


Phạm Vân Thiên nghiến răng, giọng nói như rít qua kẽ răng: "Ngươi đáng chết!" 


Hắn xoay mạnh chuôi kiếm, chân khí trong người đột nhiên bùng phát, phá vỡ sự trói buộc của trận pháp.


Nhưng Bạch Y chỉ mỉm cười: "Không, kẻ phải chết là ngươi!"


Bạch Y mỉm cười đầy chế nhạo, chỉ tay về phía sau Phạm Vân Thiên: "Ngươi thử nhìn xem phía sau ngươi là gì."


Phạm Vân Thiên quay đầu lại, nhìn thấy Mẫu quân và các trưởng lão đang đứng ở cửa động, khuôn mặt đầy giận dữ.


Hắn chỉ liếc qua một cái, rồi lập tức tiếp tục vận chuyển kiếm khí, lao về phía ta với tốc độ nhanh hơn gấp năm lần so với lúc trước.


Bạch Y nhanh chóng rút ra một cây trường côn màu xanh ngọc từ túi Càn Khôn, rồi lao lên đón đỡ. 


"Keng!" Một tiếng va chạm vang lên, hai vũ khí giao nhau.


Phạm Vân Thiên bị đánh bật lùi trở lại.


Cùng lúc đó, Mẫu quân và các trưởng lão đồng loạt ra tay, rất nhanh đã khống chế được Phạm Vân Thiên.


Đồ Sơn Uyển lại quỳ xuống trước mặt ta, khóc lóc cầu xin, nhưng ta chỉ nói thật: "Ta không cứu được, con của ngươi đã chết rồi."


Đồ Sơn Uyển đổ gục xuống đất, đau đớn khóc lóc. Nàng hỏi trong tuyệt vọng: "Đây có phải là báo ứng không?" 


Ta im lặng, mím chặt môi, chỉ ôm Mộng Nhi chặt hơn trong vòng tay. Báo ứng hay nhân quả, ai mà biết rõ được? Với chúng ta, những kẻ tu hành, tất cả đều do tâm mà ra.


Đồ Sơn Uyển ôm xác đứa trẻ bảy đuôi trong tay, rời đi với dáng vẻ thất hồn lạc phách.


Sau đó, sự thật dần dần sáng tỏ. 


Việc Phạm Vân Thiên tuyên bố tu luyện lại từ đầu chẳng qua là vỏ bọc để hắn thực hiện âm mưu ác độc. Hắn bí mật hại người trong Hồ tộc, nuốt chửng yêu đan của họ để tăng cường tu vi.


Đó là một thủ đoạn tàn ác của ma đạo ngày xưa, và không ngờ Phạm Vân Thiên lại dám sử dụng.


Hắn đã giết 114 hồ ly của chúng ta, hút cạn linh khí của họ, sau đó đem thi thể bỏ vào pháp khí để luyện hóa.


Cuối cùng, Mẫu quân tìm thấy trong túi Càn Khôn của hắn một viên ngọc màu đỏ tỏa ra hắc khí dày đặc, tràn ngập oán khí. 


Mẫu quân tức giận, lập tức viết thư báo cho gia tộc của Phạm Vân Thiên biết tội ác của hắn.


Gia tộc của hắn hồi âm, nói rằng họ giao toàn quyền xử lý cho Đồ Sơn.


Vì vậy, Mẫu quân đã phế bỏ khí hải của Phạm Vân Thiên, chấm dứt mọi tu vi của hắn.


Phạm Vân Thiên bị trói lên đài hành hình của Đồ Sơn, bị tộc nhân từng nhát một cắt sạch toàn bộ pháp lực.


Đồ Sơn Uyển cuối cùng vẫn chết, nàng ôm xác đứa con hồ ly của mình, nhảy xuống từ đỉnh núi Ân Cát.


Trước khi đi, nàng nhắn lại một câu: "Những gì ta nợ kiếp này, kiếp sau sẽ trả."


Mẫu quân buồn bã một thời gian, nhưng may thay, Đồ Sơn Mộng lớn lên từng ngày, mỗi ngày đều chạy đến động phủ của bà để chọc ghẹo, khiến Mẫu quân nhanh chóng vượt qua nỗi đau.



Bình luận